Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 261: Đạo đức giả (3)

Quý Lâm đi theo mấy người trung niên, Lâm Huyền nhìn Triệu Anh Quân:
"Mấy người đó là ai?"
"Là một số giám đốc nhà xuất bản và công ty truyền thông, có lẽ có chuyện muốn nhờ Quý Lâm”.
Lâm Huyền gật đầu, không ngạc nhiên.
"Vậy em cũng đi sang bên kia, cảm ơn anh đã nhảy cùng em, đàn anh Lâm Huyền."
Sở An Tình vẫy tay chào hai người:
"Chị chơi vui vẻ nhé!"
Nói xong, cô như một làn khói xanh, biến mất trong đám đông.
Triệu Anh Quân uống một ngụm rượu, đặt ly xuống, dùng khăn tay chấm nhẹ khóe miệng:
"Tôi nghĩ... tôi biết tại sao cậu lại nhận được thiệp mời từ Sở Sơn Hà."
"Tại sao?"
Lâm Huyền hỏi.
"Khó đoán lắm à?"
Triệu Anh Quân nhìn Lâm Huyền với nụ cười nửa miệng.
Lâm Huyền không nói gì...
Nhìn xuống dao rĩa trước mặt.
Đúng vậy.
Khó đoán lắm à? Thực ra rất nhiều chuyện, mọi người đều biết rõ, chỉ là thích hỏi những câu đã biết đáp án.
Thế giới của người lớn rất giả tạo.
Phần lớn là hiểu nhưng giả vờ không hiểu.
Triệu Anh Quân thực sự tin rằng bức tranh phác họa đó không phải là vẽ Sở An Tình?
Sở An Tình thực sự tin rằng bức tranh đó không phải vẽ cô?
Lâm Huyền không phải kẻ ngốc.
Họ cũng không phải.
Tất cả chỉ là diễn trò.
Trên thế giới này, người thật sự nói gì tin nấy, có lẽ chỉ có Đại Kiểm Miêu.
Hôm nay không có thời gian vào giấc mơ.
Lâm Huyền có chút nhớ Đại Kiểm Miêu.
Nếu thật sự có một ngày, mọi người có thể sống trong cùng một dòng thời gian, hắn vẫn rất muốn làm bạn với Đại Kiểm Miêu. ...
Không lâu sau.
Buổi tiệc kết thúc.
Trong tiếng cười và lời chúc mừng, mọi người dần dần rời đi.
"Cậu đi taxi đến à?"
Triệu Anh Quân nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền gật đầu.
"Tôi đã uống rượu, cậu đưa tôi về nhé."
Nói xong, Triệu Anh Quân ném một chiếc chìa khóa xe màu đỏ đen.
Lâm Huyền bắt lấy nhìn kỹ, kiểu dáng quá quen thuộc. Chìa khóa xe Ferrari, luôn luôn đơn giản như vậy, kiểu dáng và chất lượng thậm chí không bằng xe điện kia của cô ấy.
Rất bất ngờ.
Lâm Huyền nghĩ rằng trong một sự kiện kinh doanh như hôm nay, Triệu Anh Quân sẽ không lái một chiếc xe phô trương như vậy.
Và điều ngạc nhiên hơn là... hôm nay cô ấy vẫn không để tài xế đưa đón.
Đến bãi đậu xe, các xe khác đã rời đi gân hết, một chiếc Ferrari mui cứng màu đỏ nằm khiêm tốn trong chỗ đậu xe.
Chiếc xe này...
Lâm Huyền tiến lại gần nhìn kỹ, thật lòng gật đầu:
"Chiếc xe này đẹp đấy."
Tưởng rằng chiếc Bentley Continental G T phiên bản 12 trước đây đã đủ ấn tượng, nhưng so với chiếc LaFerrari này, vẫn còn kém xa.
Đây là một chiếc siêu xe hàng đầu giới hạn toàn cầu chỉ có 499 chiếc, dù giá niêm yết là 20 triệu nhưng do nhiều lý do khác nhau, giá thực tế không dưới 30 triệu, thậm chí còn cao hơn.
Động cơ V12 của nó mạnh hơn động cơ 12 của Continental G T, công suất cực đại có thể đạt trên 900 mã lực, tốc độ càng nổi trội hơn, tăng tốc từ 0 lên 100 ki lô mét một giờ chỉ cần 3 giây.
"Kỹ thuật lái xe của cậu tốt như vậy, không nên có một chiếc xe tốt hơn sao?"
Triệu Anh Quân mỉm cười, đi vòng qua đầu xe, cửa cắt kéo của LaFerrari từ từ mở lên, Triệu Anh Quân ngồi vào:
"Chở tôi đi dạo nhé, xem kỹ thuật lái xe của cậu."
Lâm Huyền cẩn thận đi vòng quanh xe, xác nhận không có người ẩn náu ở các nơi, rồi mới ngồi vào ghế lái... một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. "Chúng ta đi đâu?”
"Đi đâu cũng được."
gương mặt Triệu Anh Quân có chút ửng hồng, dường như đã có tác động của rượu:
"Hôm nay tôi uống hơi nhiều, tìm chỗ nào thoáng gió chút."
Lâm Huyền hơi khó đoán.
Hôm nay Triệu Anh Quân... có vẻ hơi kỳ lạ.
Cảm giác cô ấy tối nay có nhiều tâm sự, ngay cả khi nói chuyện với mình, đôi khi cũng lưỡng lự.
Ban đầu định đưa cô ấy về nhà rồi mình về ngủ sớm...
Sao lại muốn đi hóng gió?
Tiếng động cơ hút khí tự nhiên vang lên đặc trưng hơn nhiều so với động cơ tăng áp, đây là truyền thống của Ferrari, các nhà thiết kế của họ luôn cho rằng tăng áp là tà đạo, ủng hộ mạnh mẽ động cơ hút khí tự nhiên.
Nhưng phải thừa nhận rằng, động cơ hút khí tự nhiên về âm thanh, hoàn toàn vượt trội so với tăng áp.
Đèn hậu đỏ rực trượt qua những con đường, LaFerrari gầm rú xuyên qua đêm, đối mặt với gió, dưới ánh trăng, tiến vào những khúc cua ở ngoại ô thành phố Đông Hải. ...
"Quê cậu ở Hàng Châu phải không?"
Bên bờ sông Hoàng Phố, nơi lần trước Cao Dương dẫn Lâm Huyền đi nướng bên hồ.
LaFerrari với cánh cửa cắt kéo dựng đứng đỗ nghiêng một bên, Lâm Huyền và Triệu Anh Quân mặc áo khoác đứng tựa vào lan can, nhìn dòng sông chảy xiết. "Đúng vậy Lâm Huyền gật đầu.
"Dự định khi nào về quê?"
"Có lẽ trong vài ngày tới, mua ít đồ rồi về."
"Cũng đúng, Đông Hải và Hàng Châu gần nhau, không cần phải lên kế hoạch trước."
Triệu Anh Quân kéo áo khoác lên, ngẩng đầu nhìn mặt trăng bị mây đen che phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận