Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 736: Trận chiến cuối cùng ! chúng ta gặp nhau trên bầu trời ! (5)

"Một khi con máy bay vũ trụ của chúng ta đi vào không gian, nó sẽ ngay lập tức giảm tốc độ và thay đổi quỹ đạo, hạ thấp độ cao quỹ đạo và tiếp tục bay vòng quanh trái đất như thế này..."
Dựa theo lời giảng của Lưu Phong, miếng cao su đã bay một vòng quanh mô hình Địa Cầu lại quay về vị trí ban đầu, độ cao cũng đã giảm đi một chút, cũng càng ngày càng gân sát mô hình Địa Cầu hơn một chút.
Còn quả cầu thủy tinh đang bay thẳng đến Địa Cầu kia, cũng chính là Hạt thời gian và không gian, lúc này cũng đang bay đến vị trí tương tự.
Đùng.
Một tiếng vang nhỏ, quả cầu thủy tinh và miếng cao su đụng vào nhau.
Lưu Phong nhìn mọi người:
"Lúc này là khoảng 11 giờ 50 phút tối, chúng ta sẽ chạm trán với vật chất alpha trong khí quyển ở độ cao 100 ki-lô-mét. Lúc này, kế hoạch bắt giữ sẽ chính thức được triển khai."
"Trước lúc này, Ngụy Thành sẽ điều chỉnh tư thế của con máy bay vũ trụ theo tốc độ và hướng chuyển động của chất alpha để Cao Dương có thể bắt nó bằng cánh tay robot."
Lâm Huyền và Sở An Tình còn chưa kịp lắc đầu, Cao Dương đã trực tiếp giơ tay phải lên cao.
Ngụy Thành gật gật đầu:
"Đại khái kế hoạch chính là như vậy, ba người có vấn đề gì không."
Tổng chỉ huy Hoàng Tước gật gật đầu, nhìn Lâm Huyền, Cao Dương, Sở An Tình:
"Vào cuối năm ngoái, tôi là người lái con máy bay vũ trụ tiểu Bạch này, khi nó thực hiện chuyến bay đầu tiên trong khí quyển và ngoài vũ trụ, kỹ thuật điều khiển của tôi chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, miễn là góc lao xuống không vượt quá 40 độ, tôi tự tin bản thân có thể giữ thăng bằng trên không, nhưng nếu góc độ lớn hơn thì lại không được. Dù sao thì máy bay vũ trụ cũng không phải là máy bay chiến đấu, độ nhạy của động cơ và cấu trúc không cho phép nó làm điều đó."
Bạch !
"Tin tức tốt là, góc ngang của vật chất alpha khi đi vào bầu khí quyển là rất nhỏ. Về lý thuyết, máy bay vũ trụ của chúng ta đang ở tư thế lao xuống. Chúng ta có thể giữ máy bay vũ trụ song song với nó. Cái này cũng coi như là nó đã cho chúng ta mặt mũi rồi, nếu nó thực sự xuyên thẳng vuông góc với trái đất thì với trình độ kỹ thuật khoa học hiện nay của con người sẽ không có cách nào có thể bắt được nó."
"Không có.' Hoàng Tước lạnh lùng đáp:
"Cao Dương, cậu lại có vấn đề gì."
"Sau khi chúng tôi trở về, có được trao huân chương vinh dự không?"
Trong ánh mắt Cao Dương khẽ lóe lên ánh sáng.
Hoàng Tước dùng ánh mắt không muốn phản ứng lại để nhìn Cao Dương, nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt hít sâu thở đều, nhẫn nại nói:
Lông mày đang nhíu lại của Hoàng Tước bắt đầu run run.
"Vậy thì có thể bí mật trao huân chương!"
Đầu óc Cao Dương rất linh hoạt:
"Hiện tại toàn công ty đều biết tôi bị quốc gia điều động đi, tất nhiên là tôi rất hưởng thụ sự sùng bái của mọi người, nhưng nếu không lấy ra được thứ gì để chứng minh, thì khi quay lại tôi sẽ không thuyết phục được mọi người! Tôi còn phải khẳng định quyền lực của mình với tư cách là quản lý cửa hàng!"
"Đây là nhiệm vụ bí mật."
"Ha ha ha ha... Cao Dương, sau này cậu lấy cái huân chương của tôi là được."
Lão đại ca Ngụy Thành cười ha hả vỗ vỗ bả vai Cao Dương:
"Học trưởng Cao Dương... Tính tình của anh ấy rất tốt, luôn luôn lạc quan như vậy."
Lâm Huyền và Sở An Tình yên lặng nhìn cái này tên dở hơi này.
"Được đấy đại ca! Chờ mỗi câu này của anh!"
Cao Dương cười ha hả đứng võ võ vai cùng với Ngụy Thành. ....
"Hơn nữa, nếu như nhiệm vụ lần này thật sự có thể hoàn thành, công lao của cậu quả thực không nhỏ, đây cũng là thứ mà cậu xứng đáng có được.'.
Sở An Tình nháy mắt mấy cái:
"Mấy cái kia tôi có rất nhiều, tặng cho cậu một cái."
"Có thể là do quá vô tư".
Lâm Huyền đáp:
"Quả thật là vậy, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng thấy cậu ta bối rối lân nào cả, lúc nào cũng cười toe toét như thế. Cái này thật ra cũng được coi là một loại bản lĩnh đi, gặp nguy không hoảng, lâm nguy không sợ."
Hoàng Tước võ vỗ tay, ra hiệu mọi người im lặng, sau đó liếc nhìn mọi người:
"Như vậy, tối nay mọi người về nghỉ ngơi sớm đi. Khoảng thời gian luyện tập này mọi người đã vất vả rồi, ngày mai là thời gian kiểm tra kết quả, mọi người cũng không nên lơ là."
"Được rồi, giải tán."
Đám người tản ra, rời đi.
Sở An Tình quay đầu, phát hiện Lâm Huyền còn đứng ở chỗ cũ:
"Học trưởng Lâm Huyền? Anh làm sao vậy?"
Lâm Huyền nhìn cô:
“An Tình, em đi về trước đi, ta có chút chuyện muốn nói với Hoàng Tước."
Sở An Tình nháy mắt mấy cái... Gật gật đầu, quay người chạy chậm, đuổi theo Cao Dương, Lưu Phong, Ngụy Thành đang đi bộ.
Hoàng Tước vẫn khoanh tay đứng ở nơi đó như cũ, nhìn Lâm Huyền đang chậm rãi bước tới:
"Làm sao vậy?"
Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào mắt của cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận