Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 901: Ba cái V V (1)

"Vậy... giờ tôi không còn việc gì ở công ty nữa, tôi về nhà thu xếp dọn dẹp một chút, rồi chờ cậu cùng với V V. Cậu cũng không cần ăn cơm ở nhà, xử lý xong việc của V V, chúng ta ra ngoài ăn. Dạo này tôi tìm được một nhà hàng khá ngon, coi như cảm ơn cậu đã an ủi V V."
"Không biết an ủi V V có hiệu quả không nữa."
Lâm Huyền nhún vai:
"Biết đâu V V cũng không cho tôi mặt mũi."
"Tôi nghĩ... sẽ không đâu."
Triệu Anh Quân cười nhẹ:
"Cậu rất được V V coi trọng mà."
Sau đó, Triệu Anh Quân rời đi.
Lâm Huyền ở văn phòng làm việc một lúc, rồi chờ Vương ca đến xử lý một số thủ tục, ký mấy văn bản, sau đó xuống lầu, ngồi vào xe chuyên dụng về nhà.
"Về nhà trước, rồi cậu đợi tôi một chút dưới lầu, tôi thay đồ."
Lâm Huyền dặn dò tài xế.
Tài xế gật đầu, đóng cửa sau.
Xe Alphard rời khỏi bãi đỗ xe, chờ cần nâng tự động rồi phóng đi...
Đột nhiên. Một bóng dáng nhỏ nhắn từ góc bãi đỗ xe bước ra.
Chăm chú nhìn theo chiếc Alphard đang rời đi.
Cô ta kéo mũ áo hoodie xuống.
Mái tóc ngắn đen nhánh ngang cổ lay động trong gió nhẹ, mái tóc đen trước trán rung rinh, rồi lại trở nên bồng bềnh.
Thiếu nữ thở dài một hơi.
Chớp chớp đôi mắt sáng ngời.
Đôi mắt tinh khiết ấy, như thủy tỉnh phát sáng.
Dưới ánh hoàng hôn...
Tỏa ra ánh sáng xanh kỳ lạ.
Chiếc xe thương mại Alphard dừng lại dưới khu chung cư.
Lâm Huyền lên lầu trở về nhà, đẩy vali vào một góc phòng khách, sau đó đi tắm và thay một bộ quần áo mới.
Bộ quần áo trước đó hắn mặc là từ khi du lịch từ Copenhagen trở về, đã mặc hai ngày rồi, nếu tiếp tục mặc để đi thăm nhà người khác thì có chút không lịch sự.
Hắn đối diện gương để sấy khô tóc và chỉnh sửa lại kiểu tóc một chút.
Lâm Huyền lại nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương và trầm ngâm...
Từ sau lần đó, khi chuyện kinh hoàng xảy ra trong phòng vệ sinh này, Lâm Huyền đã thử đứng trước gương lúc 0 giờ 42 phút hai lần.
Nhưng cả hai lần, không có gì xảy ra.
Như mọi khi, Lâm Huyền làm động tác gì, hình ảnh trong gương cũng làm động tác đó; giống y hệt, không có độ trễ, không có hiện tượng linh dị nào xảy ra.
Có vẻ như...
Chuyện đã xảy ra vào lúc 0 giờ 42 phút đêm đó là không thể tái hiện.
Mặc dù hiểu rõ rằng đó chắc chắn không phải là ngẫu nhiên, nhất định cũng là do Hoàng Tước, hoặc chính bản thân mình trong tương lai, hoặc ai đó đã đặc biệt thiết kế "nghi lễ trao thư mời vào Câu Lạc Bộ Thiên Tài".
Nhưng đôi khi Lâm Huyền vẫn ôm hy vọng, mong rằng chuyện đó có thể xảy ra lần nữa, mong rằng có thể lấy được thứ gì đó từ trong gương.
Suy nghĩ này có chút tham lam.
Tuy nhiên, nghĩ đi nghĩ lại, nếu bản thân đã nhận được thư mời vào Câu Lạc Bộ Thiên Tài từ trong gương, thì liệu điêu đó có nghĩa là những sự kiện kỳ quái này, việc sử dụng kẽ hở thời không cùng hiện tượng kỳ lạ lúc 0 giờ 42 phút, cũng liên quan đến Câu Lạc Bộ Thiên Tài không?
"Điều đó cũng có nghĩa là..."
Lâm Huyền đối diện với bản thân trong gương nháy mắt, hình ảnh trong gương cũng nháy mắt lại, mở miệng nói:
"Đợi đến khi tôi trả lời đúng ba câu hỏi của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, cuối cùng đạt được tư cách gia nhập câu lạc bộ... liệu có thể lấy thêm được thứ gì đó từ trong gương không?”
Lâm Huyền và hình ảnh trong gương cùng lắc đầu.
Mọi thứ đều không chắc chắn.
Nhưng dù sao đi nữa, con đường này là chắc chắn phải đi.
Muốn biết mọi sự thật, biết tất cả bí mật, biết mọi đúng sai trên thế gian này... chỉ có gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài, đứng trên dòng chảy lịch sử mà nhìn lại thời không, mới có thể đưa ra câu trả lời thực sự.
"Thôi được rồi, xuất phát thôi."
Lâm Huyền chỉnh lại cổ áo lần cuối, tắt đèn phòng vệ sinh, ra ngoài, xuống lầu.
Người lái xe đang ngồi chờ trên chiếc xe thương mại Alphard.
Thấy Lâm Huyền bước ra từ cửa lối đi, người lái xe liên mở cửa sau xe điện.
"Tiểu Lý, xuất phát đi, đến khu nhà của Triệu Anh Quân."
Sau khi thắt dây an toàn, Lâm Huyền nói với người lái xe Tiểu Lý điểm đến. Xe khởi hành một cách êm ái.
Rời khỏi khu chung cư...
Cốc cốc.
Lâm Huyền gõ cửa nhà Triệu Anh Quân.
"Đến rồi".
"Gâu."
Đứng ngoài cửa, hắn nghe thấy tiếng của Triệu Anh Quân, cùng với tiếng chó sủa yếu ớt, không có tinh thần, nếu không chú ý lắng nghe thì không thể nghe thấy, hoàn toàn không có khí thế.
Dùng từ "sủa" để miêu tả cũng không chính xác, giống như tiếng rên rỉ thì đúng hơn.
Cạch.
Cửa mở, Triệu Anh Quân lùi lại một bước, nhìn Lâm Huyền và mỉm cười nhẹ:
"Mau vào đi Lâm Huyền, đã đợi cậu lâu rồi."
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn xuống sàn nhà, nơi có một cục bông xù mềm mại nằm ủ rũ:
"V V, nhìn xem ai đến này? Lâm Huyền đến thăm em đó."
Trên sàn gỗ.
Chú chó phốc sốc với bộ lông không còn bồng bềnh nữa, dường như đang rất buồn bã.
Nó không có chút tinh thần nào.
Đôi mắt còn hơi sưng đỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận