Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 1685 - Bức thư của Ngu Hề (3)



Chương 1685 - Bức thư của Ngu Hề (3)




Chương 1685: Bức thư của Ngu Hề (3)
“Đời người không gặp lại, như sao tham và sao thương; đêm nay lại là đêm nào, chúng ta cùng nhau dưới ánh đèn.”
*Chú thích từ dịch giả: Sao tham (Tham Lang), sao thương (Thương Long) là 2 ngôi sao thuộc chòm sao khác nhau, đây là một cách ẩn dụ, diễn tả sự xa cách không thể gặp lại, bởi hai ngôi sao này rất xa nhau trên bầu trời, không có cơ hội nào để giao nhau.
Đời người không gặp lại. Đó chính là khoảng cách xa nhất.
Xa hơn cả vũ trụ, xa hơn cả thời gian, xa hơn tất cả.
“Thực ra... còn một chuyện nữa mà tớ vẫn chưa nói ra.” Lâm Huyền ngước lên, nhìn bức tượng của Lâm Ngu Hề.
Ngu Hề trẻ trung nắm tay mẹ, cũng kiên định nhìn về phía xa.
Vài lần hắn định nói rồi lại ngưng. Cuối cùng, Lâm Huyền nói:
“Có phải Ngu Hề chưa tha thứ cho tớ, rất hận tớ phải không?” Cao Dương sững sờ:
“Sao cậu lại nói vậy?” "Tớ nghĩ cậu đã suy nghĩ sai rồi, Lâm Huyền, nếu Ngu Hề thật sự hận cậu, tại sao cô ấy lại đảm nhận chức hiệu trưởng Đại học Rhine? Cô ấy rõ ràng làm điều đó là vì cậu mà.”
“Đại học Rhine do Triệu Anh Quân sáng lập, nhưng người thực sự làm cho nó phát triển vượt bậc chính là Ngu Hề, cô ấy biết rõ trường Đại học này sẽ có ý nghĩa gì trong tương lai và sẽ giúp cậu nhiều thế nào.”
"Cô ấy chắc chắn rất hiểu cậu, biết rằng cha cô ấy là một anh hùng, vì cứu thế giới mà phải đến tương lai, nên cô ấy đã dốc sức quản lý trường, dành cả đời để đặt nền tảng cho kế hoạch tương lai của chúng ta.”
Lâm Huyền lắc đầu:
“Không phải vậy đâu, Cao Dương, tớ và Triệu Anh lúc đưa ra quyết định này, là đứng từ góc độ của người lớn mà làm, không hề nghĩ đến cảm xúc của đứa trẻ.”
“Trước đây Vương ca từng nói với tớ, thế giới nội tâm của trẻ con rất đơn giản, thế giới mà chúng thấy và những gì chúng sở hữu chỉ có bấy nhiêu. Chính vì chỉ có bấy nhiêu nên mỗi chút đều vô cùng quý giá đối với chúng.”
“Tớ tất nhiên hiểu cảm giác của Ngu Hề, con bé có ghét tớ thế nào cũng không sai, dù tớ có thực sự như lời Triệu Anh Quân nói là trở thành một anh hùng cứu thế giới, cứu loài người, cứu tương lai; nhưng tớ mãi mãi không phải là một người cha đủ tốt.”
Cao Dương vỗ vai Lâm Huyền:
“Nếu cậu nghĩ như vậy, thì ngày xưa khi Long Quốc đang trong thời kỳ chiến tranh, những người cha ra tiền tuyến đều không phải là những người cha đủ tốt sao? Cậu nói vậy có đúng không?”
“Ngu Hề nhất định sẽ hiểu cậu, cậu phải tin tớ. Khi thiên tai và sự suy vong đe dọa, mỗi người đều có trách nhiệm. Nếu ai cũng vì con gái mà từ bỏ cả thế giới, thì thế giới này sẽ chẳng ai chăm lo sao? Khi chiến tranh thật sự xảy ra, ai sẽ đứng lên chiến đấu?”
“Khi đất nước chúng ta gặp khó khăn, những người hùng đã ẩn danh đến sa mạc lớn để nghiên cứu vũ khí hạt nhân, có ai mà không phải rời xa vợ con? Có ai mà không mất liên lạc trong hai ba mươi năm, sống chết không rõ? Nếu không có sự cống hiến của họ, chúng ta làm sao có được cuộc sống như hiện tại?” Viptruyenfull- Chỉ 1000 đồng/ngày đọc tất cả Kho 1000++ truyện dịch miễn phí !
Lâm Huyền không nói gì, khẽ cười:
“Những điều cậu nói tớ đương nhiên hiểu, hôm nay tớ chỉ là nói cho cậu nghe, phát tiết một chút thôi.”
“Tớ nghĩ như vậy là vì Ngu Hề chẳng để lại cho tớ bất cứ điều gì cả. Cậu thử nghĩ xem, Triệu Anh Quân để lại cho tớ một bức thư, khiến tớ thấy an ủi.”
“Nhưng Ngu Hề thì không để lại cho tớ gì cả, dù chỉ là một bức thư, thậm chí một lời nói. Tớ hoàn toàn không biết con bé nghĩ gì, có gì muốn nói với tớ.”
“Nhưng thực tế là, Ngu Hề không để lại cho tớ bất kỳ bức thư nào.” Cao Dương gãi đầu.
Cậu ta dang tay ra: “À, cái này… tớ cũng không biết vì sao nữa. Dù sao tớ chỉ tỉnh dậy trước cậu một tháng, và tớ cũng không biết Triệu Anh Quân đã để lại thư cho cậu, cái thùng rác này chỉ mở mật mã sau khi gặp cậu.”
“Đúng vậy! Nếu cậu muốn biết Ngu Hề có để lại thứ gì cho cậu hay không, hỏi ai cũng vô ích, cậu nên hỏi nó mới đúng.”
Nói rồi, Cao Dương giơ tay phải, chìa ngón trỏ, chỉ vào thùng rác hợp kim hafnium: “Nó đã ở bên cạnh Triệu Anh và Ngu Hề suốt 200 năm, nếu Ngu Hề có để lại thư cho cậu, nó chắc chắn sẽ biết!”
Lập tức.
Lâm Huyền và Cao Dương đều quay đầu, nhìn vào thùng rác hợp kim hafnium đang im lặng ở bên cạnh.
Hử?
Ai ngờ!
Phản ứng của VV lần này vô cùng kỳ lạ.
Nó không hét “rác rác”, cũng không tiếp tục giả chết. Mà ngược lại...
Nó run rẩy, kêu ken két, quay lưng, lén lút định chuồn đi. “Chết tiệt!” Cao Dương hét lên:
“Nó có tật giật mình rồi! Quả nhiên là nó có điều gì đó giấu giếm! Mau bắt lấy nó!” Cao Dương nhảy lên, tát mạnh vào thùng rác hợp kim hafnium. Bốp!
Một tiếng va chạm vang lên, Cao Dương ôm tay hét lên như lợn bị chọc tiết, lăn lộn trên đất:
“Đau quá, đau quá! Tớ nghĩ mình bị gãy cổ tay rồi! Ai mà nghĩ ra ý tưởng làm thùng rác bằng hợp kim hafnium chứ!” Lâm Huyền vội đứng dậy.
Hắn cũng nhận ra sự bất thường của VV!
Phản ứng này quá khác lạ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận