Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 305: Thiện và ác (2)

"Nhưng thực ra tớ nghĩ rằng, Lâm Huyền không có cảm xúc nam nữ với Triệu Anh Quân."
Chu Đoạn Vân cười nói.
"Cậu hiểu rõ Lâm Huyền lắm à?"
Đường Hân quay đầu nhìn Chu Đoạn Vân:
"Tớ cảm thấy hai người cũng không quá thân thiết."
"Đúng vậy."
Chu Đoạn Vân gật đầu:
"Nhưng dù sao chúng tớ cũng là bạn học ba năm cấp ba, và hôm qua khi đưa Cao Dương về, chúng tớ cũng đã trò chuyện rất nhiều, tớ vẫn hiểu rõ tình hình của Lâm Huyền."
"Thực ra, ưu điểm lớn nhất của Lâm Huyền là sự tốt bụng và nhiệt tình, điều này không thay đổi từ thời cấp ba đến bây giờ. Nhưng đồng thời, đó cũng là nhược điểm lớn nhất của cậu ấy."
Chu Đoạn Vân ngừng lại một lúc, nheo mắt nói:
"Lâm Huyền là người rất dễ bị ảnh hưởng, cậu ấy không giỏi từ chối người khác."
"Hầu hết các yêu cầu của người khác cậu ấy đều sẽ đồng ý, dù có một số việc rất phiền phức, nhưng Lâm Huyền với sự tốt bụng và nhiệt tình bẩm sinh, thường cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý."
"Điều này dường như không phải là nhược điểm."
Đường Hân cười nhẹ.
Ở điểm này, cô ấy khá đồng ý với lời Chu Đoạn Vân nói:
"Lâm Huyền thời cấp ba cũng thường giúp đỡ người khác phải không?”
Nói về Lâm Huyền, Đường Hân cũng nói nhiều hơn. "Đúng vậy."
Chu Đoạn Vân mỉm cười đáp:
"Thời cấp ba, Lâm Huyền là như vậy, nói thật, cậu ấy cũng đã giúp đỡ tớ rất nhiều. Không giấu gì cậu, thời cấp ba gia cảnh tớ không tốt, ngồi ở góc cuối lớp, cũng có chút tự ti và không hòa đồng, rất ít khi có người để ý đến tớ."
"Nhưng nhiều lúc, Lâm Huyền luôn chú ý đến tớ... đặc biệt là những khi bị bỏ qua, bị coi thường, cậu ấy luôn rất quan tâm muốn kéo tớ vào."
Đường Hân nghe xong, cười khúc khích:
"Vậy chẳng phải cậu cũng rất biết ơn Lâm Huyền à?"
"Chuyện này... nói thế nào nhỉ..."
Chu Đoạn Vân nâng ly rượu vang, uống một hơi hết nửa ly, lắc lắc chất lỏng màu đỏ rồi đặt lại lên bàn:
"Đặt trong hoàn cảnh hiện tại, ở độ tuổi này, tớ chắc chắn rất biết ơn Lâm Huyền. Nhưng ở tuổi thiếu niên... tớ lại rất ghét kiểu người như Lâm Huyền."
"Tại sao?"
Đường Hân rất ngạc nhiên.
"Cảm xúc đó rất khó giải thích."
Chu Đoạn Vân khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào ghế sofa phía sau chậm rãi nói:
"Thời đó, Lâm Huyền rất nổi bật, đẹp trai, giỏi thể thao, là huyên thoại trong trường, xung quanh luôn có một nhóm bạn bè, cả những người bạn thân như Cao Dương... tớ tin rằng, bất kỳ chàng trai nào ở độ tuổi đó đều muốn sống như Lâm Huyền."
"Còn tớ thì khác xa, mỗi ngày chỉ co rúm trong góc lớp, không dám ngẩng đầu, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người khác khi nói chuyện."
"Trong hoàn cảnh đó, tớ cảm thấy mọi người phớt lờ tớ, bỏ qua tớ, mới là tốt nhất, khi đó lớp học với tớ giống như nhà tù, tớ không muốn ở lại đó một giây nào."
"Nhưng Lâm Huyền nhiều lúc vì lòng tốt, luôn muốn kéo tớ vào các hoạt động cùng bạn bè, tiếc là lòng tốt đó khi ấy chỉ làm tớ cảm thấy khó xử và giả tạo, lòng tớ lại trở thành lưỡi dao, như muốn kéo tớ ra ánh sáng để hành hạ”...
Lời của Chu Đoạn Vân dừng lại ở đó.
Cả hai im lặng hồi lâu.
Đường Hân cũng rất hiểu cảm giác của Chu Đoạn Vân, vì trước đây cô ấy cũng là học sinh chuyển trường...
Ở một mức độ nào đó, cô ấy cũng có cảm giác đồng cảm với Chu Đoạn Vân.
"Nhưng đó đều là chuyện cũ rồi, bây giờ tớ vẫn rất biết ơn Lâm Huyền."
Chu Đoạn Vân đổi giọng, lại mỉm cười:
"Vì thế mà tớ rất quan tâm đến chuyện của Lâm Huyền và cậu, nếu thật sự có thể gắn kết hai người lại, cũng coi như là tớ trả ơn Lâm Huyền muộn màng."
"Thực ra những chuyện này, những lời này, bình thường tớ đều không kể với ai, đều là những chuyện xấu hổ và tâm lý đen tối thời thanh xuân, nhắc lại thấy ngại lắm."
Đường Hân lắc đầu:
"Cậu kể cho tớ nghe những điều này tớ cũng khá bất ngờ, vì trong buổi họp lớp, cậu cũng rất nổi bật, là người thành công, những chuyện này cậu thực sự chưa từng nhắc đến."
Chu Đoạn Vân kể những điều này, Đường Hân cảm thấy Chu Đoạn Vân trở nên thật hơn nhiều và cũng cảm thấy khoảng cách giữa hai người đã gần lại.
"Bởi vì tớ thực sự muốn giúp cậu, muốn giúp cả hai người."
Chu Đoạn Vân cười, nâng ly rượu, lần đầu tiên mời Đường Hân cùng uống:
"Thế nào? Cậu có muốn nghe kế hoạch của tớ không?"
Đường Hân cúi đầu cười, ngồi thẳng lưng, cũng nâng ly rượu nhẹ nhàng:
"Dù hơi ngại, nhưng... nghe cũng không sao."
Hai người nâng ly chạm nhau, cùng uống cạn ly rượu. ...
Đêm đến, trong giấc mơ.
Mấy ngày nay, Lâm Huyền đã khám phá Đông Hải mới thêm một bước.
Thành quả mới nhất là C C đã giải mã hoàn hảo mật mã mở cửa của chuỗi nhà sách khổng lồ đó.
Chỉ cần sử dụng đúng mật mã để mở cửa, sẽ không kích hoạt báo động, Lâm Huyền có thể ở lại nhà sách cả đêm mà không gặp vấn đề gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận