Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 175: Trò chơi mèo vờn chuột (1)

"Chính là người này, hắn làm nhiễu loạn lịch sử, ông phải giết hắn."
"Và mỗi lần giết người, yêu cầu của ông rất kỳ lạ, rất khó hiểu, thậm chí là phi lý. Ông yêu cầu phải chết bằng tai nạn xe, và thời gian chết phải trong khoảng từ 0 giờ 42 phút đến 0 giờ 43 phút trong 60 giây đó."
"Hành vi này thực sự quá kỳ lạ, như thể ông muốn người khác biết ông cố tình giết người. Vì vậy tôi nghĩ... có hai khả năng".
Quý Lâm dừng bước.
Hắn đặt tay trái lên vai ông ta, nheo mắt nhìn vào đôi mắt khô khốc của ông ta:
"Hoặc là, ông thực ra cũng là một kẻ bắt chước, ông cố tình bắt chước cách giết người của ai đó và nghĩ rằng mình có thể gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài giống như hắn. Vì vậy ông mới mù quáng sử dụng cách giết người này, không màng hậu quả, vì ông cũng không biết tại sao phải làm như vậy."
"Hoặc là, ông cố tình diễn kịch cho ai đó xem, để họ thấy rằng những người này đều do ông giết, giống như khoe khoang công lao, như đang trải qua một kỳ thi do Câu Lạc Bộ Thiên Tài sắp đặt"...
Nghe lời của Quý Lâm, ông ta không nói gì, mắt cũng nhắm lại.
Quý Lâm cười, đứng thẳng dậy:
"Thực ra còn có khả năng thứ ba."
Hắn ôm cổ ông ta từ phía sau, đặt ba ngón tay phải lên động mạch cổ của ông:
"Những kẻ làm nhiễu loạn lịch sử này là do một ai đó trong Câu Lạc Bộ Thiên Tài yêu cầu ông giết."
"Hắn chắc chắn đã hứa hẹn cho ông điều gì đó... nên ông mới làm những việc kỳ lạ như vậy mà không cần biết lý do, như một con chó nghe theo lệnh chủ."
Nhịp tim của ông ta có phần nhanh hơn, Quý Lâm ghé sát tai ông, nói khẽ:
"Ngạo Mạn."
“Trong Câu Lạc Bộ Thiên Tài... ông đang làm chó cho ai?"
"Đủ rồi, Quý Lâm."
Ông ta chậm rãi mở mắt, xoay cổ:
"Thả cổ tôi ra".
Ông ta gỡ tay Quý Lâm đặt trên cổ mình xuống và đứng dậy.
Ông ta không nói gì.
Thay vào đó, ông ta bước đến trước cửa sổ kính lớn chiếm trọn bức tường, nhìn vào tấm rèm dày không xuyên sáng, quan sát những hoa văn trên sợi chỉ Tơ, nói nhỏ:
"Tôi không muốn mối quan hệ giữa chúng ta là như thế này, mưu kế lẫn nhau, đấu đá nhau."
"Tôi cũng không muốn."
Quý Lâm bỏ tay vào túi quần:
"Vậy thì ông chỉ cần nói thẳng cho tôi biết đáp án là được rồi? Tôi sẽ phản bội ông sao? Những năm qua... chúng ta đã như những con kiến trên cùng một sợi dây."
"Huống hồ, tôi cũng là do ông nuôi lớn, dù chúng ta có mục đích riêng... nhưng để có được một tấm thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, chúng ta đã cùng nhau nỗ lực biết bao nhiêu năm, điều đó chẳng đáng để ông tin tưởng tôi à?
"Hay là... việc nói ra sự thật sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta nhận được thiệp mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài?"
...
Im lặng một lúc lâu.
Ông ta quay người lại, khoanh tay, nhìn Quý Lâm:
"Tôi không chắc. Nhưng... tôi không thể mạo hiểm".
Ông ta ngừng một chút, nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
"Cậu rất thông minh, Quý Lâm, cậu là thiên tài. Nhưng dù vậy, trên đời này không phải chuyện gì cậu cũng đoán đúng được... thiên tài cũng có lúc sai, cũng có việc không hiểu, cũng có bài toán không giải được. Cậu phải tin vào lời tôi nói."
"Những gì chúng ta làm, không sai. Mọi thứ chúng ta làm, đều đúng.”
Quý Lâm cười nhẹ:
"Vậy nên... chúng ta là những người đồng minh của công lý?"
"Chỉ có trẻ con mới nói đến công lý và tội ác."
"Vậy người lớn nói gì?"
"Niềm tin".
Ánh mắt ông ta kiên định:
"Thế cậu tin vào điều gì."
"Vậy tôi vẫn thích làm trẻ con hơn."
Quý Lâm ngồi lại trên chiếc ghế của ông ta vừa ngôi, bắt chéo chân:
"Niềm tin... nghe rất giả dối."
"Nhưng không ai có thể mãi là trẻ con, Quý Lâm."
Quý Lâm quay đầu nhìn vào lò sưởi ấm áp:
"Nếu theo lời ông nói, giết những kẻ làm nhiễu loạn lịch sử là đúng, thì những gì họ làm là sai sao?”
"Họ cũng không sai."
Ông ta tháo chiếc mũ lông cừu đen trên đầu, đặt lên tờ báo trên bàn ăn bên cạnh.
Trang nhất của tờ báo đó là di ảnh của Hứa Vân.
Trong ảnh, Hứa Vân còn rất trẻ, cười rất vui vẻ.
Ông ta dùng mũ che lên bức ảnh đó, thở dài:
"Vì vậy... để họ chết vào lúc 0 giờ 42 phút là sự tôn trọng lớn nhất dành cho họ."
"Rốt cuộc 0 giờ 42 phút là gì?"
Quý Lâm lắc lư chân:
"Hay nói đúng hơn, 42 là gì? Tại sao lại chấp nhất với con số này như vậy?"
"Cậu có thể thử tìm câu trả lời, Quý Lâm."
Ông ta cúi đầu nhìn hắn ta:
"Có lẽ... đó mới là chìa khóa thực sự để gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài."
Nói xong.
Ông ta kéo ghế dưới bàn ăn ra và ngồi lại:
"Có thể bắt đầu làm việc chưa, Quý Lâm? Tôi nghĩ... cậu chắc đã tìm ra con chuột đó rồi chứ?"
Quý Lâm gật đầu:
"Nói chính xác thì, chỉ mới xác định được đối tượng điều tra đầu tiên, vì chúng ta chưa có đủ bằng chứng để chứng minh hắn thực sự làm nhiễu loạn lịch sử”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận