Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 268: Họp lớp (1)

"Đúng vậy, tôi cũng là nhân viên cũ của công ty, trước đây vào dịp lễ Tết tổng giám đốc Triệu đều không có phản ứng gì, giờ lại gửi lời chúc mừng năm mới cho từng người đúng giờ, thật sự rất chu đáo...
Thì ra là vậy.
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống, hóa ra hắn đã nghĩ nhiều.
Hắn cứ tưởng Triệu Anh Quân gửi riêng cho hắn, không ngờ lại là tin nhắn nhóm.
Vậy có cần trả lời không?
Nghĩ một lúc, hắn quyết định trả lời một cách lịch sự.
"Cũng chúc cô năm mới vui vẻ, mọi điều như ý!"
Trả lời xong, Lâm Huyền đặt điện thoại xuống, quay đầu ra ngoài xem pháo hoa.
Năm nay, Hàng Châu đã bỏ lệnh cấm đốt pháo hoa trong dịp Tết, bầu trời thật sự rực rỡ muôn màu.
Đinh đong.
Màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hiển thị một tin nhắn chưa đọc của Triệu Anh Quân.
Nhưng trong tiếng pháo hoa rộn ràng, tiếng đinh đong này không làm xao động chút nào.
Màn hình sáng vài giây...
Rồi dân dân tắt lịm. ...
Mùng Một Tết. Ở thị trấn nhỏ, không khí náo nhiệt và đầy khói lửa.
Lâm Huyền đang ở trong sân trả lời lời chúc năm mới của Sở An Tình.
"Người anh em !"
Cao Dương cười hô hố lao vào như một viên đạn thịt, bụng đánh mạnh vào Lâm Huyền.
"Vừa mới xong việc à."
Lâm Huyền nhìn Cao Dương đã lâu không gặp.
Mấy ngày nay không biết Cao Dương bận gì, nhà hai người ở cùng một khu, cách không xa, nhưng đến hôm nay mới lần đầu gặp lại Cao Dương sau hai ngày về.
"Ôi, nhà tớ có nhiều họ hàng, công việc cũng nhiều, Tết lại có nhiều quy tắc, bây giờ mới xong việc."
Mẹ Lâm Huyền gọi hai người vào nhà ngồi, mang ra một ít bánh kẹo nhìn Cao Dương:
"Một năm không gặp, Lâm Huyền giữ dáng khá tốt, còn Cao Dương thì béo lên không ít.
"Ôi dì ơi, dì nói đúng chỗ đau rồi!"
Cao Dương quàng tay qua cổ Lâm Huyền:
"Người ta Lâm Huyền là nam người mâu hàng đầu của công ty, được sếp nữ ưu ái, nên phải chú ý hình ảnh chứ!"
"Cút đi! Cậu nói linh tinh gì vậy!"
Lâm Huyền gạt tay Cao Dương ra.
Nếu người khác nghe thấy, sẽ nghĩ hắn dựa vào phụ nữ mà sống.
May mà mẹ Lâm Huyền đã nhìn Cao Dương lớn lên từ nhỏ, biết tính cậu ta hay nói linh tinh, nên chỉ cười nói:
"Nhưng hai đứa đúng là tuổi này nên tìm đối tượng rồi, thực ra cũng không nhất thiết phải tìm ở Đông Hải, tìm người ở Hàng Châu cũng được, bây giờ có tàu cao tốc, tìm người cùng quê cũng tốt."
"Dì yên tâm đi!"
Cao Dương lấy một nắm hạt dưa, bẻ ngón tay:
"Lâm Huyền có nhiều lựa chọn lắm, chưa nói đến mấy cô ở Đông Hải, chỉ nói lần tụ họp bạn học cấp ba này, đã có mấy cô hỏi tớ về tình trạng tình cảm của Lâm Huyền! Đường Hân, Văn Tĩnh, Lý Linh..."
"Thôi thôi, cậu đừng nói nhiều nữa."
Lâm Huyền ngắt lời cậu ta:
"Buổi họp lớp không phải là tối mùng Năm sao? Sắp xếp thế nào rồi? Có bao nhiêu người tham gia?"
"Hiện tại không chắc chắn lắm, có người nói đến, có người nói không, nhưng xác định đến thì có hơn ba mươi người, cả cô chủ nhiệm cũng đến."
Hơn ba mươi người...
Cũng không ít.
Lâm Huyền nhớ lớp cấp ba của hắn có khoảng hơn năm mươi người, có thể đến được hơn một nửa là tốt rồi.
Bốn năm đại học đã trôi qua, hắn không còn nhớ nhiều bạn học cấp ba, những cái tên để lại ấn tượng cũng chỉ còn vài cái.
Còn ba cô gái vừa nói, thực ra ấn tượng không nhiều, đặc biệt là Đường Hân... thật sự không có chút ấn tượng nào.
Cô ấy chỉ học với mọi người vài ngày rồi đi du học, Lâm Huyền thực sự không hiểu tại sao những người chỉ học cùng vài ngày lại muốn tham gia buổi họp lớp... không thấy ngại sao?
"Cậu có ấn tượng gì về Đường Hân không?"
Lâm Huyền nhìn Cao Dương hỏi:
"Biết cô ấy trông thế nào không?"
"Không."
Cao Dương không ngạc nhiên lắc đầu:
"Hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ biết là con gái."
"Cậu cũng không tìm hiểu gì sao?"
"Tìm hiểu với ai... không ai quen cô ấy."
Cao Dương phì phì nhổ vỏ hạt dưa ra, quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Ê, cậu tò mò làm gì? Đến lúc đó gặp không phải biết sao?"
"Được thôi...
Những ngày Tất.
Còn bận rộn hơn cả khi đi làm.
Ban ngày có đủ loại việc, đi chúc Tết, thăm họ hàng... buổi tối lại bị kéo đi uống rượu, đánh bài, thường qua nửa đêm mới ngủ, không có thời gian mơ mộng.
Chỉ có mùng Ba là ngủ sớm một chút, ngủ lúc 11 giờ rưỡi, khi vào giấc mơ, đến ngôi làng nhỏ nghèo khó đó, trên đường cũng không có một bóng người, Lâm Huyền liền trộm xe máy của Đại Kiểm Miêu đi dạo vài vòng, nhìn từ xa cảnh đêm của thành phố Đông Hải mới.
Khi hắn đến nhà máy xử lý rác 221, ngoài hàng rào cũng không có động tĩnh hay dấu vết gì, chỗ đất nhỏ nơi mọi người tụ họp cũng không có chiếc xe van nào.
Điều này khiến Lâm Huyền thắc mắc. Chẳng lẽ mình không tham gia vào hành động ban đêm, thì kế hoạch của Đại Kiểm Miêu họ cũng bị hủy? Hay là giữa chừng xảy ra chuyện gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận