Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 639: Ngân hàng Thái Mỗ ! Đảo ngược thời gian và không gian ! (3)

"Giống phong cách của Quý Lâm."
Sở An Tình nhỏ giọng nói.
Hai người tiếp tục đi vào bên trong.
Tầng một hoàn toàn không có gì cả, nơi này ngay cả chuột cũng lười ở.
Lâm Huyền và Sở An Tình bước lên cầu thang đến tầng hai, cuối cùng cũng tìm thấy thứ duy nhất trong căn nhà này có thể được gọi là đồ trang trí ngoài rèm cửa.
Một bức tranh sơn dầu treo trên tường phòng khách tầng hai:
Bức "Nỗi buồn của Einstein'.
Lâm Huyền nhìn chằm chằm vào bức tranh này, thực sự là bất kể khi nào nhìn thấy hắn cũng đều rùng mình.
Đôi mắt vô hồn của Einstein giống như hố đen trong vũ trụ, dường như muốn kéo mọi thứ trước mắt vào vực sâu vô tận.
Nỗi buồn, sự đau khổ, sự tuyệt vọng phủ đầy khuôn mặt của nhà bác học vĩ đại này.
Cái lạnh lẽo, sự ngột ngạt, nặng nề cũng đè nặng lên trái tim của mỗi người xem.
"Học trưởng Lâm Huyền, bức tranh này là hàng nhái sao chép lại à?"
Sở An Tình tò mò hỏi.
Bởi vì vào đầu năm nay, khi cô ấy và học trưởng Lâm Huyền tình cờ gặp nhau tại phòng triển lãm Đông Hải, bọn họ đã cùng nhau tham quan triển lãm tranh sơn đầu lưu động thế giới được tổ chức vào thời điểm đó.
Trên đó có triển lãm bức tranh này.
Hơn nữa, học trưởng Lâm Huyền còn rất kiên nhẫn kể cho cô nghe về bối cảnh thời đại của bức tranh này!
Einstein buồn bã vì vụ nổ vũ khí hạt nhân, sợ hãi vì đã đưa ra phương trình khối lượng năng lượng.
Ông tự trách mình đã mở hộp Pandora, khiến tương lai của thế giới loài người phủ một màu xám xịt của sự hủy diệt.
"Con người... thực sự có tương lai không?”
Vào thời điểm đó, Einstein thường tự hỏi mình như vậy và trong sự hối hận tự trách và sợ hãi này, ông đã chết trong u uất.
"Có lẽ là thật, người ta nói rằng Henry Dawson không chỉ vẽ một bức "Nỗi buồn của Einstein" và mỗi bức đều ẩn chứa những mật mã khác nhau."
Lâm Huyền vừa nói vừa bật đèn chùm trong phòng khách tầng hai lên, sau đó tiến lại gần bức tranh để xem.
Cái gọi là người ta nói... Hắn cũng không biết thật giả, thực ra cũng chỉ là lời nói của một mình Angelica.
Nhưng Lâm Huyền cũng tin rằng, với thực lực của Quý Lâm, nếu bức tranh không quá nổi tiếng này có 8 bức tranh thật thì hắn ta chắc chắn có thể dễ dàng lấy được một bức, chỉ cần bỏ ra một ít tiền mà thôi, hắn ta thực sự không thiếu tiền, huống hồ... đằng sau hắn ta còn có Quý Tâm Thủy - một tài phiệt đẳng cấp thế giới.
Mật mã được giấu ở đâu?
Lâm Huyền nghiêm túc quan sát các chi tiết của bức tranh sơn dầu này, sau đó so sánh với bức tranh trong phòng triển lãm Đông Hải lúc đầu... Rất nhanh! Hắn thực sự phát hiện ra điểm khác biệt!
"Lông mày."
Lâm Huyền khẽ nói.
Hắn giơ ngón tay chỉ vào bức tranh sơn dầu này, lông mày trên hốc mắt trái của Einstein:
"Những chỗ khác thì anh không nhớ rõ lắm nhưng phần lông mày ở hốc mắt trái này, lúc đó anh nhìn rất rõ. Trên bức tranh sơn dầu "Nỗi buồn của Einstein" được trưng bày trong phòng triển lãm Đông Hải, vị trí lông mày này lõm vào, toàn bộ phần sơn đều lõm vào."
"Lúc đó anh thấy rất lạ, đây là kỹ thuật vẽ tranh kỳ lạ gì vậy? Là một sinh viên mỹ thuật, trực giác nhắc anh rằng không nên vẽ như vậy, dùng kỹ thuật lõm vào để vẽ phần lông mày rậm nhất... Lúc đó anh đã nghĩ rất lâu, không biết cụ thể có dụng ý cao siêu gì không."
"Nhưng dù sao thì bậc thầy vẫn là bậc thầy, chút bản lĩnh mèo ba chân của anh chắc chắn không đủ tư cách để nghi ngờ Henry Dawson; mặc dù ông ấy không được coi là nổi tiếng trong lĩnh vực họa sĩ hiện đại nhưng dù sao cũng là một bậc thầy, làm như vậy chắc chắn có dụng ý sâu xa, hiệu ứng ánh sáng? Tạo khối bên? Anh không rõ, chỉ có thể nói là không hiểu nhưng vẫn thấy hay."
"Nhưng bây giờ, em hãy nhìn bức "Nỗi buồn của Einstein" này cũng do Henry Dawson vẽ. Lông mày trái ở đây hoàn toàn bình thường."
Ngón tay của Lâm Huyền ấn vào lớp sơn dầu cứng, ra hiệu cho Sở An Tình lại gần xem:
"Em xem, phần sơn vẽ lông mày ở đây chính là phần lồi bình thường, đây mới là thủ pháp vẽ tranh chính xác, rất tự nhiên, cũng rất có lập thể."
Sở An Tình gật đầu.
Cô đã học vẽ tranh màu nước rồi. Mặc dù màu nước và sơn dầu có hơi khác nhau nhưng nhìn chung vẫn có điểm tương đồng, như lỗi lõm vào của lông mày này chắc chắn sẽ không xảy ra dưới tay của bậc thầy.
Huống hồ, bản thân sơn dầu vốn đã được tô đi tô lại, phần sơn lõm vào đó hoàn toàn có thể dễ dàng sửa lại, đối với Henry Dawson mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ, dễ như trở bàn tay.
"Cho nên chắc chắn Henry Dawson đã cố ý làm như vậy vào thời điểm đó."
Sở An Tình nhỏ giọng nói, sau đó nghiêng đầu, nhìn mũi của Einstein từ bên cạnh:
"Nhưng bức tranh sơn dầu này... Học trưởng Lâm Huyền, anh nhìn từ bên cạnh xem, có phải phân phối cảnh của mũi này cũng hơi kỳ lạ không?"
Lâm Huyền nghe vậy thì sáp lại gần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận