Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 562: Người cuối cùng của Bảy Tội Lỗi (3)

Hôm nay hắn phát huy vô cùng tốt, không thể không nói đến kinh nghiệm làm người chủ trì mấy năm đại học của hắn, tiếng nói trâm ổn lại từ tính, âm vang rất có lực:
"Lúc này, tôi mong Đông Hải của chúng ta càng ngày càng hài hòa, càng ngày càng tươi đẹp, nhân dân an cư lạc nghiệp, quốc gia thịnh vượng và mạnh mất".
Oanh !
Sau khi bài phát biểu kết thúc, trong hội trường tiếng vỗ tay kéo dài không ngớt, buổi lễ tuyên dương này kết thúc viên mãn...
"Hì hì, học trưởng Lâm Huyền! Cuối cùng em cũng có thể nói chuyện cùng anh".
Đợi đến khi đám phóng viên vây quanh hắn giải tán, Sở An Tình mới chen tới từ bên cạnh, đứng ở trước mặt Lâm Huyền cười hì hì:
"Học trưởng, bài phát biểu hôm nay thật sự rất tuyệt vời, rất nhiều bạn học đi đến cùng em đều vô cùng bội phục anh, vẫn chờ anh khi nào đó quay về trường học diễn thuyết một lần đấy!"
"Thật sao."
Lâm Huyền khẽ cười một tiếng:
"Ngược lại anh lại cảm thấy những ánh mắt của nhóm học sinh tiểu học ngồi trên khán đài kia nhìn anh không mấy thân thiện... Cảm giác giống như bọn họ rất có ý kiến với anh vậy."
"Đó là bởi vì sau khi bọn họ trở về phải viết một bài cảm nghĩ 800 chữ á."
Sở An Tình bị lời nói của Lâm Huyền chọc cười:
"Hồi tiểu học em cũng như thế, những đứa trẻ ở tuổi này chưa hiểu được quá nhiều điều, còn rất thiếu tôn trọng đối với những anh hùng... Cho nên trong suy nghĩ của bọn họ, anh chính là kẻ cầm đầu khiến cả lớp bọn chúng viết bài văn cảm nghĩ, đương nhiên ánh mắt nhìn anh cũng sẽ khác lại".
"Nhưng mà anh yên tâm đi, chờ đến khi bọn chúng lớn lên, tâm tính thay đổi, sẽ càng ngày càng sùng bái anh như vậy anh hùng!"
"Ai... Lâm Huyền khẽ thở dài một cái:
"Anh sao có thể tính là anh hùng, anh chỉ làm chút chuyện nhỏ, cùng lắm cũng chỉ được coi là thanh niên hăng hái làm việc nghĩa, vẫn còn kém xa với danh xưng anh hùng này."
Không ngờ Sở An Tình lại trực tiếp nâng mình lên cao như vậy...
Lâm Huyền tự nhận không phải anh hùng gì.
Nói trắng ra.
Sở dĩ hắn tham gia giải quyết vụ án giết người hàng loạt này, mặc dù xuất phát điểm là muốn đưa tội phạm ra trước công lý nhưng động cơ chính của hắn vẫn là bảo vệ bản thân mà thôi.
Suy cho cùng, hắn hiểu rõ hơn ai hết...
Mục tiêu cuối cùng của đám người Bảy Tội Lỗi là giết hắn.
Hành động dũng cảm chính nghĩa này dù hắn không muốn làm thì cũng phải làm, nếu không... Chỉ sợ cái cúp thấy việc nghĩa hăng hái làm này cuối cùng sẽ rơi vào tay Quý Lâm.
Xoay chuyển tình thế.
Trong khoảng thời gian này các báo cáo tin tức ở thành phố Đông Hải đều không đề cập đến chuyện Quý Lâm cũng gia nhập tổ chuyên án hỗ trợ điều tra, đoán chừng cũng là cảm thấy mất hết mặt mũi... loại chuyện bảo trộm bắt trộm này quả thực quá ảo diệu.
Đó là lý do tại sao mọi người trong sở cảnh sát thành phố Đông Hải đều biết ơn Lâm Huyền đến thế, nếu không bọn họ thật sự sẽ phạm sai lầm rồi thành trò cười lớn.
"Em cảm thấy anh chắc chắn sẽ trở thành anh hùng, học trưởng Lâm Huyền."
Sở An Tình ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền, trong ánh mắt có ánh sáng lóe lên:
"Em cũng không cảm thấy việc anh làm đều là việc nhỏ... Những lời giáo sư Lưu Phong nói trong phòng thí nghiệm ngày hôm qua, khi em trở về đã nghĩ thật lâu, cảm thấy anh ấy nói rất đúng. Thật sự thì ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mỗi một người đều không có sự phân biệt cao thấp, chỉ cần có thể dũng cảm đứng lên ở thời điểm người khác đang cần mà không chút do dự, như vậy đã đủ rồi."
"Không phải ai sinh ra cũng để làm việc kinh thiên động địa, và không chỉ những người làm việc kinh thiên động địa mới có thể được gọi là anh hùng, ít nhất đối với em là vậy..."
Sở An Tình gãi gãi đầu có chút xấu hổ cười cười:
"Hiện giờ em vẫn còn thường xuyên nghĩ đến cảnh anh kéo em từ trên đường trở về, cứu em thoát khỏi nguy hiểm, mặc dù em đã ngất xỉu ngay sau đó, nhưng trong một khắc đó em vẫn cảm thấy anh thật sự rất giống anh hùng từ trên trời giáng xuống!"
"Ba em còn thường xuyên nói em phải học tập anh nhiều điều, học tập phẩm chất tốt của anh. Em cũng nghĩ như vậy, nếu có một ngày, em cũng giống như lời giáo sư Lưu Phong nói, gặp được người mà cần em đứng ra, cần em bảo vệ, cần em dũng cảm đứng lên vào thời khắc đó..."
Cô bé ngẩng đầu, ánh mắt kiên nghị:
"Em cũng sẽ giống như học trưởng..."
"Không chút do dự!"
Lâm Huyền cười cười:
"Anh tin tưởng em sẽ như vậy."
Hắn đem chiếc cúp hăng hái làm việc nghĩa trong tay đưa về phía trước:
"Anh trao cho em phần thưởng này trước."
"A, sao em có thể cầm cúp của anh! Ha ha, nói không chừng có một ngày em cũng có thể nhận được một cái cúp hăng hái làm việc nghĩa đấy! Đến lúc đó chúng ta liền có thể ghép thành một đôi!"
...
Sau khi trò chuyện với một vài người bạn kinh doanh một lúc xong, về cơ bản thì khán giả trong khán phòng đã giải tán gần hết, các phóng viên truyền thông cũng đang thu dọn đồ đạc và rời đi. Lâm Huyền đi đến bãi đậu xe, chuẩn bị ngồi lên xe rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận