Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 309: Cạnh tranh khốc liệt (2)

Cậu ta vỗ bàn, vui vẻ như một con khỉ vừa thành công trong việc giao phối:
"Nhận cùng lúc ba vé cũng quá vô lý rồi! Quá nổi tiếng cũng không phải chuyện tốt nhỉ!"
Lâm Huyền nhìn ba tấm vé đặt song song trên bàn, cũng cảm thấy cuộc đời đầy tính hài hước.
"Vậy cậu định làm gì? Ngồi chỗ nào?"
Cao Dương nhìn Lâm Huyền như xem một vở kịch:
"Vé có ba tấm, mông chỉ có một, cậu chỉ có thể ngồi một chỗ thôi."
"Vậy nên tớ mới đến nhờ cậu mượn mông đấy."
"Gì?"
Cao Dương ngừng cười, nhanh chóng hiểu ý định của Lâm Huyền:
"Tớ hiểu rồi, ý cậu là muốn tớ thay cậu ngồi hai chỗ."
"Đúng vậy."
Lâm Huyền gật đầu:
"Tốt nhất là cậu mang thêm một người nữa đi. Tớ đã đồng ý đi cùng Triệu Anh Quân, nên chắc chắn phải ngồi cạnh cô ấy."
"Và Triệu Anh Quân quen Sở An Tình, giữa hai người này tớ không thể nói dối, cũng không cần phải nói dối. Tớ sẽ thẳng thắn, nếu gặp Sở An Tình thì bảo rằng công ty đã sắp xếp vé, nên vé của tớ đưa cho bạn... tức là cậu."
"Vé của Đường Hân... ôi, thật ngại quá, trong ba người, có lẽ Đường Hân là người khó khăn nhất để có vé ghế đặc biệt, vì cô ấy chỉ là người bình thường. Nhưng may là cô ấy không quen Sở An Tình và Triệu Anh Quân, nên cậu cứ dẫn bạn hoặc đồng nghiệp đi, chiếm chỗ ngồi của cô ấy. Đến lúc hỏi thì tớ sẽ tìm cách giải thích sau"...
"Tuyệt vời."
Cao Dương giơ ngón tay cái, ngưỡng mộ Lâm Huyền:
"Cậu đúng là cao thủ, suy nghĩ rõ ràng, hành động cẩn thận, không bỏ sót chi tiết nào."
"Cao thủ cái gì. Lâm Huyền ôm trán, thở dài:
"Không có cách giải quyết nào tốt hơn, nếu không thì tìm lý do không đi tối mai."
"Nhưng thật ra tớ chẳng có gì phải lo ngại, tớ và ba người này không có gì đặc biệt, sao tớ lại rơi vào cái bẫy tự chứng minh mình không có gì?"
"Điều đó chứng tỏ, trong lòng cậu không nghĩ là không có gì."
Cao Dương chỉ vào Lâm Huyền, nói nghiêm túc:
"Nếu ba người này tặng vé cho tớ, thì tớ chẳng bận tâm ngồi chỗ nào, tớ muốn ngồi đâu thì ngồi! Đó mới gọi là không lo lắng! Cậu mà lo lắng tức là cậu có điều gì đấy không yên lòng!"
Cao Dương lại biến thành một người thầy cuộc đời:
"Người ta nói người trong cuộc thì mê muội, người ngoài cuộc thì sáng suốt, thật ra theo tớ thấy... ngoài Sở An Tình ra, cậu và Triệu tổng với Đường Hân, chắc chắn là có tình cảm không đơn thuần."
"Có thể cậu chưa nhận ra điều này, nên tớ mới nói người ngoài cuộc sáng suốt... con người có trái tim, không phải là máy móc hay máy tính, rõ ràng hai người đó có tình cảm với cậu, lại đều là những cô gái xinh đẹp, làm sao cậu không có chút cảm giác nào? Hơn nữa, cậu đâu phải là thầy tu, không cần phải từ chối những cảm xúc rất bình thường này."
"Đúng là nói không sai..."
Lâm Huyền nhìn món gà xào cay vừa được bưng lên, hơi nóng và hương vị bốc lên nghi ngút, tươi sáng và nóng bỏng.
Đúng là nói không sai.
Nhưng hiện tại hắn không có tâm trạng để nghĩ về những chuyện này.
Hắn tự biết hắn có thể đang gặp nguy hiểm, có lẽ kẻ sát nhân chưa biết, con "mèo" ẩn nấp trong bóng tối vẫn đang rình rập hắn.
Nhớ lại cái chết thảm của Hứa Vân trên đường phố, và cô con gái yêu quý đã chết cùng cha của Đại Kiểm Miêu trong giấc mơ đầu tiên...
Lâm Huyền không muốn lặp lại sai lầm, lại một lần nữa vì hắn mà liên lụy người khác.
Đây cũng là lý do hắn không muốn nói cho Cao Dương biết những chuyện gần đây, càng không muốn đề cập đến giấc mơ, mục đích là để không kéo người xung quanh vào nguy hiểm.
"Dù sao thì, chuyện của Đường Hân, cậu cũng nên cho cô ấy một câu trả lời rõ ràng."
Cao Dương cúi đầu, dùng đũa gắp từng hạt đậu phộng, nhai từng chút một.
"Chúng ta đều không còn là trẻ con nữa, giả vờ không biết thì không hay đâu. Hơn nữa, ở độ tuổi này rồi, có gì mà không thể chấp nhận được chứ? Dù cậu có nói với Đường Hân rằng cậu không thích cô ấy, cô ấy cũng sẽ không khóc lóc như mấy cô gái trẻ đâu... theo như hắn biết về Đường Hân, cô ấy có thể sẽ chỉ cười nhẹ và bỏ qua thôi."
"Thật ra, Lâm Huyền, có lúc tớ thật sự không hiểu cậu đang do dự gì. Đường Hân mọi mặt đều rất tốt mà, chỉ là thử yêu thôi, không phải bắt cậu kết hôn đâu, sao cậu phải cẩn thận đến thế? Đầu là bạn học cũ, thử hẹn hò một chút có gì sai?"
"Ừ !"
Lâm Huyền nhẹ nhàng đáp.
Thật sự...
Cần phải đối mặt với tình cảm của Đường Hân dành cho hắn.
Như Cao Dương nói.
Không cho một câu trả lời rõ ràng, thật sự là hơi thiếu lịch sự.
Trong khoảnh khắc này.
Lâm Huyền lần đầu tiên bỏ qua những băn khoăn về hằng số vũ trụ 42, bỏ qua cảnh giác với Câu Lạc Bộ Thiên Tài, bỏ qua lo lắng về trò chơi mèo vờn chuột của kẻ sát nhân vô danh, bỏ qua sự tò mò về két sắt, về C C, về V V và thành phố Đông Hải trong giấc mơ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận