Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 682: Cha của ai, con gái của ai (7)

"Chị Hoàng Tước?"
Sở An Tình chạy vụt tới, nhìn người phụ nữ anh dũng đang đứng trước cửa ký túc xá.
Vài ngày trước khi chia tay tại hiện trường cuộc thi giải Hacker, cô ấy đã nói với mình rằng sẽ sớm gặp lại.
Nhưng mà...
Nhanh quá rồi đấy!
Là có chuyện gì tìm mình sao?
Sở An Tình đến trước mặt Hoàng Tước:
"Chị Hoàng Tước, sao chị lại đến đây?"
Nhưng cả hai người đều không ai uống một ngụm.
'An Tình, bây giờ em có thời gian không?"
Tầng ba nhà ăn của trường, trong một gian phòng yên tĩnh của quán cà phê, Sở An Tình và Hoàng Tước ngồi đối diện nhau qua bàn.
"Chị có một số chuyện... muốn nói chuyện tử tế với em."
Hoàng Tước hơi cúi đầu nhìn cô:
Hai cốc đồ uống trên bàn đã nguội lạnh từ lâu.
Người phụ nữ thanh lịch cao hơn mình nửa cái đầu trước mặt mỉm cười, cô ấy tháo kính râm trên mặt xuống, đôi mắt sâu thẳm màu xanh lam lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Sở An Tình, vẻ đẹp như pha lê khiến Sở An Tình không thể rời mắt.
Vừa nãy ở bãi đỗ máy bay sân bay, những khái niệm về du hành thời gian mà học trưởng Lâm Huyền nói với mình còn có thể hiểu được trên khái niệm thông thường.
"Cái này... cái này đều là thật sao... Chị Hoàng Tước, em, em hơi không hiểu."
Nếu nói.
Sở An Tình há hốc mồm, lắng nghe những gì Hoàng Tước vừa nói với mình.
Sở An Tình nhất thời luống cuống tay chân, hai tay sờ khuôn mặt lạnh ngắt của mình:
Những chuyện mà chị Hoàng Tước nói với mình bây giờ, quả thực là chuyện hoang đường! Hoàn toàn vượt quá nhận thức của cô! Giống như nghe tiểu thuyết huyền huyễn vậy!
"Em... em em..."
So sánh thì.
"Em thực sự không hiểu và thực sự..."
"Hả?"
Cô hạ giọng nhấn mạnh:
"Chị không bắt em phải trả lời ngay bây giờ, chị cũng biết yêu cầu này đối với em mà nói là rất miễn cưỡng, rất quá đáng. Vì vậy em không cần phải trả lời chị ngay bây giờ, em còn rất nhiều thời gian để suy nghĩ, để đưa ra quyết định nhưng nhất định phải nhớ, những chuyện chị nói với em, đừng nói với bất kỳ ai khác.”
Bên kia bàn ăn, Hoàng Tước nhìn cô, bình tĩnh nói:
"Bất kỳ ai cũng không được! Bất kể là cha mẹ em hay Lâm Huyền, bất kỳ ai... đều không được nói ra. Chuyện này, em phải tự mình đưa ra quyết định."
"Không sao đâu, An Tình.'.
Sở An Tình sửng sốt, cảm thấy mình bị nhìn thấu:
"Lâm... Học trưởng Lâm Huyền cũng không được sao? Chuyện này em thực sự định bàn bạc với anh ấy... Anh ấy, anh ấy cũng không được nói sao?"
Hoàng Tước từ từ lắc đầu:
"Tin chị đi An Tình, không cho em nói với Lâm Huyền hoàn toàn là vì tốt cho Lâm Huyền."
"Vì lý do đàn hồi, những thông tin quan trọng mà chị nói với em, về cơ bản đều là sai, thậm chí hoàn toàn ngược lại. Nếu em nói những chuyện này với Lâm Huyền, nhất định sẽ gây nhiễu cho anh ấy. Đến lúc đó nếu anh ấy tin vào những thông tin sai lệch này... nhất định sẽ đi đường vòng, sẽ bỏ lỡ cơ hội duy nhất, hiếm có, quý giá và quan trọng này."
"Đợi đến khi độ đàn hồi tăng lên, chị sẽ sửa lại những sự thật này cho em. Nhưng hãy tin lời chị nói, mặc dù những thông tin và tình báo này là sai nhưng không ảnh hưởng đến việc những chuyện chị nói là thật. Giống như số Pi vậy, cho dù chị nói với em rằng số Pi là 5,14, con số này rõ ràng là sai nhưng không có nghĩa là bản thân số Pi là sai."
"Xin lỗi vì chị chỉ có thể dùng cách giải thích phức tạp và vòng vo như vậy để giải thích những chuyện này, chị cũng bất đắc dĩ, không còn cách nào khác. Thực ra đưa em theo cũng chỉ là để tăng thêm một sự bảo hiểm mà thôi, những chuyện xảy ra sau này, không nằm trong [kịch bản] mà chị biết ban đầu, đối với chị mà nói cũng là một cuộc phiêu lưu hoàn toàn mới, vì vậy chị phải thận trọng vả cân nhắc toàn diện hơn."
Sở An Tình vô cùng kinh ngạc.
Vẫn không thể thoát ra khỏi những câu chuyện giống như tiểu thuyết huyên huyễn này.
Dù sao thì, điều này cũng không thực tế...
Im lặng.
Im lặng rất lâu.
Hai người đều không nói gì.
Sở An Tình nhíu chặt mày, trong lòng không thể bình tĩnh trong một thời gian dài.
"Em, em muốn hỏi một chút..."
Như đã quyết định, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc, nhìn Hoàng Tước:
"Cái [vật chất Alpha] mà chị nói... Ý là [vật chất Alpha] mà nhất định phải tìm thấy trong vũ trụ không gian, thực sự... Thực sự rất quan trọng sao?"
Hoàng Tước buông chân đang bắt chéo xuống.
Nhìn Sở An Tình nghiêm túc.
Gật đầu thật mạnh:
"Đúng vậy, rất quan trọng."
Cô ấy nhẹ giọng nói:
"[Mọi sự sụp đổ thất bại, đều bắt đầu từ việc bỏ lỡ vật phẩm quan trọng nhất này... Đến khi nhận ra thì mọi chuyện đã muộn rồi. ]"...
Hoàng Tước đứng dậy, để lại một tờ giấy:
"Trên này là số điện thoại của chị."
Cô ấy cầm chiếc áo khoác gấp ở bên cạnh:
"Bây giờ mới là tháng 9 năm 2023. còn chưa đến tháng 10. Em còn rất nhiều thời gian để cân nhắc và quyết định chuyện này, khi nào em quyết định xong thì gọi điện cho chị, chị sẽ nói cho em biết mọi sự thật mà chị có thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận