Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 842: Lời nhắn của V V (3)

"Bất công!"
Cao Dương gào khóc:
"Nếu sau khi tốt nghiệp mà có công việc, lại còn được cấp phòng ở, tôi cũng sẽ tới Thanh Hoa."
"Bớt khoác lác đi."
Lâm Huyền không thèm để ý đến cậu ta nữa, cầm lấy quyển nhật ký của Trương Vũ Thiến lên xem.
Quyển nhật ký này quả thực rất tỉnh xảo và cao cấp, mặc dù giấy bên trong đã hơi ố vàng nhưng vẫn rất chắc chắn, đọc bình thường thì không có vấn đề gì.
Lâm Huyền mở ra...
Quả nhiên, bên trong quyển nhật ký này không có bất kỳ thông tin có giá trị nào.
Một chút cũng không có.
Trương Vũ Thiến là con gái của một gia đình giàu có, xuất sắc cả về đạo đức lẫn học tập, nhu thuận nghe lời, không bao giờ chạy loạn, ngoài việc học, cô chỉ nghe nhạc và chơi piano.
Quyển nhật ký này cũng không hẳn là nhật ký, chỉ bằng nói nó là một quyển sách ghi chép lời bài hát và cảm nhận âm nhạc còn đúng hơn.
Đúng thật là giống như lời Cao Dương nói, nó vô cùng tẻ nhạt và vô vị.
Nhưng vì sợ bỏ lỡ một số thông tin quan trọng, nên Lâm Huyền vẫn kiên nhẫn đọc từ đầu đến cuối.
Sự thật đã chứng minh.
Quả nhiên là hắn đã lãng phí nửa giờ đồng hồ.
"Cậu thấy chưa, tôi nói không sai mà, may là trước kia cậu không dùng bạo lực để phá hủy khóa mật mã này."
Lâm Huyền đặt quyển nhật ký lên bàn trà ở ngoài ban công, quay đầu nhìn Cao Dương:
"Cuốn nhật ký này căn bản không có một chút giá trị gì. Nó chẳng có một thông tin hữu dụng nào cả, ngược lại là.. tổ hợp mật mã của ổ khóa này, khiến hắn có phần tò mò."
"Tại sao một cô gái sống từ năm 1980 đến 2000 như Trương Vũ Thiến lại đặt mật mã quyển nhật ký là 1952? Vì sao năm này lại đặc biệt với cô như vậy? Sao cô ấy lại chú ý tới năm này?"
Cao Dương kéo một cái ghế dựa, ngồi đối diện Lâm Huyền:
"Còn phải tùy theo cậu nghĩ như thế nào, nếu như nghĩ theo hướng của thiên niên trụ, năm 1952 chắc chắn đã có một cô gái có tướng mạo giống Trương Vũ Thiến và Sở An Tình như đúc, và cô ấy cũng bị biến thành những tinh thể màu xanh lam, hoàn thành sứ mệnh làm thiên niên trụ, đóng xuống một cây cột trong lịch sử."
"Cho nên, việc Trương Vũ Thiến đặt mật mã thành năm này liệu có liên quan gì đến chuyện đó hay không? Chẳng hạn như... cô ấy đã từng mơ thấy có một chuyện gì đó đã xảy ra vào năm 1952? Hoặc là mơ thấy một cô gái giống mình y như đúc ở năm 1952? Cho nên mới cứ để cái năm này ở trong lòng?"
"Nhưng mà bây giờ nghĩ những thứ này cũng không có tác dụng gì, dù sao Trương Vũ Thiến cũng đã chết rồi, người chết không biết nói chuyện, không có chứng cứ. Chẳng có bằng chứng nào cho thấy những suy đoán này của chúng ta là đúng hay sai".
"Dù sao thì điêu duy nhất chúng ta có thể xác minh chính là, năm 1952. chắc chắn đã có một cô gái tiêu tan để làm thiên niên trụ, chỉ thế thôi. Còn về phần cô ấy có phải là cái cột đầu tiên hay không, hoặc là cô ấy có gì đặc biệt hay không... E là trừ khi cậu thật sự xuyên không về năm 1952 để tìm hiểu, nếu không thì chẳng còn cách nào khác."
"Cho dù, coi như là cậu thật sự có thể xuyên về năm 1952. thế giới lớn như vậy, khoa học kỹ thuật không phát triển, giao thông cũng không phát triển, cậu định tìm một cô gái có tướng mạo giống y hệt Sở An Tình ở đâu được! Điều này là quá viển vông, quá phi thực tế, tốt nhất là quên đi."
Lâm Huyền nâng cằm suy nghĩ trong chốc lát.
Quả thật.
Hiện tại vẫn còn quá ít manh mối và quá ít thông tin, không thể kết luận bất cứ điều gì ve khoảng thời gian năm 1952.
"Hãy tạm gác lại vấn đề này sang một bên. Chúng ta quay trở lại Đông Hải đã."
...
Oanh !
Máy bay Boeing chở Lâm Huyền và Cao Dương lại cất cánh.
Đây sẽ là chặng cuối cùng trong cuộc hành trình của bọn họ trong khoảng thời gian này.
Trở lại Đông Hải, Lâm Huyền và Cao Dương cũng phải giải tán.
Ai về nhà nấy, làm chuyện riêng của mình.
Bọn họ đã bắt được Hạt thời gian và không gian, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần phải giải quyết.
Không biết kẻ địch ở nơi nào, Kevin Walker;
Không biết V V còn sống hay không, không biết hắn có thể phục sinh nó được hay không;
Sở Sơn Hà bên kia, hắn cũng phải tìm lại công đạo cho ông ấy.
Hắn cũng phải đi nhìn xem Hằng số Vũ Trụ mà Lưu Phong đang nghiên cứu có tiến triển gì hay không, nhìn xem đồng hồ thời gian và không gian sau khi được hiệu chỉnh, và nhìn xem bọn họ định xử lý Hạt thời gian và không gian như thế nào;
Quan trọng nhất, hắn phải bỏ mảnh giấy nhỏ mà Sở An Tình để lại cho hắn vào trong chiếc két sắt hợp kim hafni của hắn ở trong ngân hàng Thái Mỗ.
Phần còn lại là câu đố tấm gương mà Hoàng Tước đã để lại cho hắn.
Hắn luôn cảm thấy đây sẽ là một điểm đột phá cục diện, một điểm đột phá cực kỳ quan trọng.
Bởi vì ngay từ đầu Hoàng Tước cũng đã nói:
"Trong gương... có thứ mà cậu muốn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận