Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 725: Ước định của chúng ta (7)

"Hắc hắc, nếu đã là ước định, tất nhiên nói được thì phải làm được ái"...
Lâm Huyền nhìn tiểu vui vẻ này.
Trong lòng đúng là có chút cảm động.
Hắn cúi đầu nhìn cái bánh sinh nhật.
Trung tâm Phóng vệ tinh Cửu Tuyền nằm ở một nơi xa xôi, là một địa điểm bí mật quan trọng. Đừng nghĩ đến tiệm bánh hay những thứ tương tự.
Chiếc bánh mà hắn cầm trên tay trông có hơi thô ráp, giống như Sở An Tình tự tay làm hơn.
"Là... là... trông không được đẹp mắt đúng không?"
Sở An Tình chắp tay sau lưng, ngượng ngùng cười cười:
Hắn chỉ chỉ cái bàn bên cạnh:
"Cho nên em đã nói chuyện một chút với đầu bếp ở đây, xế chiêu hôm nay sau khi huấn luyện xong, cô ấy liền dùng đồ của phòng bếp trong trụ sở để dạy em đánh bơ, làm phôi bánh, phết kem... Hắc hắc, mặc dù làm không được đẹp lắm! Nhưng ít ra nó cũng là cái bánh sinh nhật mài”.
Nhìn 'chiếc bánh sinh nhật thấp kém trên tay, nó không quá tròn trịa, hình như còn có chút hơi xẹp, lớp kem phủ cũng không đều...
Lâm Huyền khẽ cười một tiếng, không nói gì.
"Nơi này vắng vẻ như vậy, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài dạo phố mua sắm... Cũng không có cái gì ra dáng quà tặng để tặng cho anh. Cho nên là... Học trưởng, nếu như anh không chê, thì cứ coi cái bánh sinh nhật này giống như quà sinh nhật đi! Cũng coi như là em đã tuân thủ ước định."
"Được, đương nhiên là không có vấn đề, đã rất lâu rồi anh chưa được tặng quà sinh nhật."
"Đây là lần đầu tiên em làm, lúc đầu muốn nhờ chị Hoàng Tước nhờ người mang đến một cái bánh xinh đẹp từ bên ngoài vào. Nhưng mà... em cảm thấy mọi người đã rất mệt mỏi vì luyện tập trong khoảng thời gian này, cảm thấy đêm hôm khuya khoắt lại đi hô hào mọi người cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh sẽ làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của họ... hơn nữa thời gian làm nhiệm vụ càng ngày càng gần, mọi người đều rất khẩn trương, nên cuối cùng em quyết định không gióng trống khua chiêng làm phiền người khác nữa."
Bản thân cái bánh sinh nhật này cũng rất nhỏ, mỗi người một nửa là có thể ăn hết.
"Có! Em mang theo dao và nĩa."
Hai người ở trong căn phòng huấn luyện yên tĩnh trống trải, cùng nhau cắt bánh sinh nhật.
"Muốn ăn cùng nhau không?"
Lâm Huyền gật gật đầu:
Sở An Tình chớp mắt, nghiêm túc hỏi thăm.
"Ngon."
"Ăn ngon không?"
"Đây là lời nói thật. Em quả thật đã có tiến bộ rất lớn, nhớ năm ngoái lúc em đến cục cảnh sát đưa cơm cho anh, ở trong phòng bếp em chỉ phụ trách khâu rửa rau và bưng bát, bây giờ lại có thể làm bánh kem."
Xác thực.
"Học trưởng Lâm Huyền, có phải là anh có tâm sự gì đúng không?”
Sở An Tình cắn môi, giống như là đã quyết định, ngẩng đầu:
"Anh ăn ngon là được rồi! Bởi vì... Khoảng thời gian này, em cảm giác anh giống như có rất nhiều phiền muộn... Cũng không hẳn là loại cảm giác này, chỉ là dáng vẻ giống như có tâm sự nặng nề. Đương nhiên em biết, tất cả mọi người đều sẽ lo lắng về những việc như đi vào vũ trụ này, nhưng nhìn anh ngày nào cũng nhíu mày nhăn mặt, em... em liền muốn làm chút gì đó cho anh."
Lâm Huyền không nói gì gật gật đầu.
"Ai nha, em cũng dần dần phải trở nên hiên thục chứ!"
Được khen ngợi khiến Sở An Tình rất vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm:
Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn một suy nghĩ, rốt cuộc nên viết cái gì lên tờ giấy kia, mới có thể lừa gạt toàn bộ thế giới, nhưng lại có thể làm cho bản thân hiểu và nhận ra giấc mơ là thật hay giả...
Nghĩ đến mức rụng hết tóc.
Cái vấn đề này thật quá khó.
Quá khó.
Sở An Tình nhìn Lâm Huyền:
"Ba em nói với em là... mọi người đều là người thông minh, quá thông minh, cho nên những chuyện trong đầu mọi người đều là những thứ mà người như em không thể hiểu được."
"Nhưng mà, ông ấy cũng từng nói với em, một người càng thông minh thì càng nghĩ vấn đề đơn giản một cách phức tạp, mâu thuẫn, suy nghĩ quá toàn diện đến mức rụt rè và đi đường vòng... trong trường hợp này, những loại người không thông minh lắm, đầu óc toàn cơ bắp, khi nhìn vấn đề chỉ có thể nhìn thấy bề ngoài mà không nhìn thấy bản chất, thì sẽ dễ tìm ra câu trả lời cho vấn đề hơn."
"Trong quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng 'Bóng hình tia chớp' mà ba em rất thích đọc có một câu nói, lúc ấy ông ấy đọc xong quyển sách kia, đã nói với em những lời này, ông nói..."
"Nhiều khi chúng ta không nghĩ ra đáp án, không phải vì suy nghĩ của chúng ta không đủ phức tạp, mà là vì suy nghĩ của chúng ta không đủ đơn giản."
"Cho nên... học trưởng Lâm Huyền."
Sở An Tình mỉm cười:
"Em chính là loại người kia, không thông minh, suy xét mọi chuyện rất đơn giản, không thể nhìn ra bản chất của vấn đề."
"Nếu như có một vấn đề mà anh nghĩ là nó rất phức tạp, và không thể nghĩ ra..."
Cô nháy mắt mấy cái, Ánh đèn sợi đốt trong phòng huấn luyện phản chiếu vầng sáng trong đồng tử của cô:
"Anh có muốn nghe... một đáp án đơn giản hay không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận