Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 567: Mật mã của Einstein (1)

Albert Einstein.
Lâm Huyền cầm chiếc chìa khoá ấm nóng trên quần áo lên, khẽ xoay nó trong tay để quan sát.
Khi vừa mới nghe thấy chuỗi địa chỉ kia, Lâm Huyền thật sự là không có phản ứng gì, nhưng khi nghe Angelica nói xong, hắn cũng nhớ lại những bài báo liên quan đến Einstein mà hắn đã từng đọc.
Vị vĩ nhân này đã sống 20 năm cuối đời ở Princeton, có thể nói Princeton chính là quê hương thứ hai của Einstein.
Ngày bình thường ông giảng dạy ở đại học Princeton, khi qua đời vào năm 1955. ông cũng nhắm mắt xuôi tay tại bệnh viện đại học Princeton, hưởng thọ 76 tuổi.
Mọi người đều biết rằng giám đốc bệnh viện khi đó cảm thấy rất có hứng thú với bộ não của Einstein, cho nên đã tự ý giải phẫu đầu của Einstein, lấy trộm não của ông và ngâm trong formalin.
Cho đến ngày nay, mô não của Einstein vẫn được cất giữ trong bệnh viện đại học Princeton, gần vài chục năm nay, các nhà khoa học đã tiến hành nhiều nghiên cứu về bộ não của vị vĩ nhân này.
Nhưng đại đa số thành quả nghiên cứu đều không có ý nghĩa gì.
Đã từng có một lời đồn rất nổi tiếng nói rằng "bộ não của Einstein mới chỉ phát huy 10% công xuất”, chính là được truyền ra từ đây.
Trên thực tế, bộ não của Einstein không có gì khác biệt với bộ não của người bình thường, nó chỉ nặng hơn một chút mà thôi... dù sao đầu của Einstein cũng thực sự lớn hơn đầu của người bình thường, đó là điều đương nhiên.
Lâm Huyền còn nhớ tới.
Einstein rất kín tiếng trong những năm tháng cuối đời, cũng đã sớm nhắc đến cái chết của mình.
Ông ấy nói với con cái, bản thân sau khi chết không muốn các con cử hành bất kỳ lễ kỷ niệm hay tổ chức lễ truy điệu nào cả, sau khi hỏa táng xong thì tìm một chỗ rải tro cốt, thế là xong.
Ông còn đặc biệt căn dặn, nơi rải tro cốt nhất định phải giữ bí mật với toàn thế giới; ông lo lắng rằng các thế hệ tương lai sẽ coi nơi rải tro của ông là thánh địa và tiến hành các chuyến viếng thăm, hành hương.
Dường như Einstein cũng không phải là một người thích náo nhiệt, chỉ hi vọng có thể lặng lẽ rời khỏi thế giới này.
Các con của Einstein cũng nghe theo lời của Einstein và không tổ chức bất kỳ hoạt động tưởng niệm nào cho ông. Tro cốt của ông cũng được rải ở một nơi mà không ai biết... Cho đến ngày nay, không ai biết tro cốt của Einstein được rải ở đâu Tương tự như vậy, chỗ ở cũ của Einstein tại Princeton cũng thế.
Ông đã viết thư cho Đại học Princeton, yêu cầu họ không được sử dụng nơi ở cũ của ông làm bảo tàng hoặc thành điểm thu hút khách du lịch. Nó phải được coi như là một ngôi nhà bình thường và buôn bán ngoài thị trường như bình thường.
Đại học Princeton cũng rất tôn trọng Einstein.
Trong mấy chục năm tiếp theo, có rất nhiều người đã sống trong căn phòng cũ nơi Einstein từng sống, cũng không có gì đặc biệt cả.
Lâm Huyền không biết tại sao Quý Lâm lại phải mua căn phòng này.
Càng không hiểu, căn phòng cũ kỹ này có gì đặc biệt hơn khối tài sản hàng trăm triệu đô của Quý Lâm.
"Cũng chỉ có một cái chìa khóa này thôi sao?"
Lâm Huyền nhìn Angelica:
"Không có thêm đồ vật gì khác nữa sao?"
Angelica lắc đầu:
"Thật ra mãi cho đến trước khi Quý Lâm qua đời, tôi và Quý Lâm vẫn có liên lạc với nhau. Khi còn bé chúng tôi lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện, về sau lại được ba nuôi cùng đón về nuôi dưỡng. Bản thân tôi cũng lớn hơn Quý Lâm mấy tuổi, mấy năm hắn ở cô nhi viện, gần như đều là tôi nuôi hắn lớn lên."
"Sau khi chúng tôi được ba nuôi đón về, thì không lâu sau liền tách ra. Ba nuôi đưa tôi đến Hollywood, ra mắt làm ngôi sao nhỏ tuổi, bắt đầu lăn lộn trong giới điện ảnh. Còn Quý Lâm thì ở lại bên cạnh ông ta, được cháu gái của ông ta chăm sóc lớn lên... Cũng chính là Hứa Vân vợ của hắn sau này."
"Quan hệ giữa tôi và Quý Lâm cũng không tệ lắm, nhưng cơ hội gặp mặt hàng năm cũng không có nhiều, bình thường chỉ gửi tin nhắn hoặc nói chuyện qua mạng. Đoạn thời gian trước, Quý Lâm nói với tôi, hắn đã có một người bạn rất tốt, người bạn tốt đầu tiên trong cuộc đời của hắn."
"Tôi còn rất ngạc nhiên, một thằng nhóc khó tính như hắn mà cũng có người chịu kết bạn sao? Quý Lâm cũng kể cho tôi nghe một số chuyện về anh, nhưng cũng không quá nhiều, hắn chỉ nói cảm giác có một người bạn tốt thật sự rất vui, những chuyện khác tôi cũng không biết quá nhiều."
"Hắn rời đi rất đột nhiên, không có một chút dấu hiệu nào, tôi không biết hắn đang suy nghĩ gì, cũng không biết xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi cũng có thể đoán được... mọi chuyện hẳn là có liên quan đến việc mà hắn và ba nuôi vẫn luôn lén lén lút lút giấu kín."
Angelica nói xong, có chút cô đơn. Lâm Huyền nhìn cô ta:
"Hai người bọn họ chết, cô có buồn không?"
"Có lẽ có một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận