Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 382: Nợ máu phải trả bằng máu (1)

Nói nhỏ xong, Quý Lâm quay đầu nhìn Sở An Tình:
"Chúc mừng sinh nhật, An Tình. Nhưng bức tranh này em nên để sau hãy mở, coi như để lại sự bất ngờ."
"Được thôi, Quý Lâm, cảm ơn anh về bức tranh!"
Sở An Tình rất mong chờ muốn mở ngay bức tranh, nhưng vì Quý Lâm đã nói vậy, nên cô để bức tranh xuống và tiếp tục mở các món quà khác.
Buổi tiệc sinh nhật tối hôm đó rất vui vẻ và thư giãn.
Lâm Huyền và Quý Lâm cũng rất vui vẻ.
Tối hôm đó, biểu hiện của Quý Lâm khiến Lâm Huyền rất ngạc nhiên.
Hắn vốn nghĩ Quý Lâm không phải là người thích những buổi tiệc náo nhiệt như vậy, vì hắn ta luôn tạo cảm giác là người cô độc, không hòa đồng và trâm lặng. Nhưng dường như trong mỗi người đều có mong muốn được chấp nhận và vui vẻ, hắn ta dần dân hòa nhập, chơi nhiều trò chơi cùng mọi người.
Sau đó, khi các cô gái cùng nhau tám chuyện, nói về trường học, phim ảnh, Lâm Huyền và Quý Lâm lên ban công tầng ba của biệt thự, nằm trên ghế, ngắm trăng.
"Thật ra tôi rất thích cậu và Sở An Tình thành một cặp, hợp hơn so với Triệu Anh Quân."
Lâm Huyền suýt bị nghẹn với nước trái cây trong miệng!
"Cậu đột nhiên nói bậy bạ gì vậy?”
Quý Lâm nằm ngửa, quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Cậu và Sở An Tình rốt cuộc có quan hệ gì?"
"Không có quan hệ gì cả."
Lâm Huyền trả lời thật lòng.
"Nhưng Sở An Tình rõ ràng không nghĩ vậy."
Quý Lâm hứng thú nói:
"Cô ấy rất thích cậu, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra."
"Cậu từng yêu ai chưa?”
"Chưa."
Quý Lâm lắc đầu.
"Vậy sao cậu chắc chắn như vậy?"
"Tôi đã đọc rất nhiều, trong các tác phẩm tình cảm đều như vậy."
Quý Lâm quay đầu, tiếp tục nhìn lên bầu trời:
"Vì vậy, thực ra hôm nay tôi khá thất vọng về cậu, tôi nghĩ sẽ có gì đó đặc biệt xảy ra."
"Cậu viết quá nhiều rồi đấy?"
Lâm Huyền thật sự không biết nên khóc hay cười:
"Thực tế và tiểu thuyết có giống nhau không? Theo cách viết trong tiểu thuyết, bây giờ tôi nên làm gì?"
"Nếu theo tiểu thuyết..."
Quý Lâm chớp chớp mắt, rồi nói:
"Cậu chắc chắn phải làm một điều gì đó lãng mạn và hoành tráng chứ? Ví dụ như bắn pháo hoa phủ khắp thành phố cho Sở An Tình? Thắp sáng bầu trời đêm của Đông Hải? Cậu biết rõ như vậy Sở An Tình sẽ rất vui, nhưng cậu lại không làm."
"Cậu đọc Long Tộc' đúng không?”
Lâm Huyền cười nhẹ:
"Vậy thì tôi nghĩ tưởng tượng của cậu có phần nhỏ bé quá, tại sao tôi không triệu tập anh hùng thiên hạ, tổ chức một đại hội Đông Hải, mời các tỷ phú, ngôi sao, nhân vật nổi tiếng trên thế giới đến tặng bảo vật pháp bảo cho Sở An Tình, cuối cùng cưỡi một con đại bàng từ trên trời xuống? Chẳng phải sẽ thú vị hơn so với tình tiết cậu viết sao?"
Quý Lâm bị chọc cười, hắn ta hiểu ngay ám chỉ của Lâm Huyền:
"Thân Điêu Đại Hiệp, Dương Quá và Quách Tương."
Hắn ta thở dài một hơi:
"Thực ra, thời gian qua trò chuyện với cậu, tôi cảm thấy rất hợp, ít nhất cậu là người rất thú vị, trò chuyện với cậu rất thoải mái."
"Những năm qua, tôi chủ yếu chỉ quanh quẩn trong phòng, làm toán, đọc sách, viết lách, xem tin tức... hầu như rất ít khi ra ngoài, tôi luôn cảm thấy thế giới bên ngoài không thú vị, không có gì khiến tôi hứng thú."
"Nhưng bây giờ nhìn lại... có thể tham gia tiệc sinh nhật của Sở An Tình, có thể trò chuyện với cậu ở đây cũng rất tốt".
Hắn ta ngồi dậy từ ghế nằm, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt gầy gò của hắn ta, càng làm nổi bật vẻ nhợt nhạt.
Hắn ta lặng lẽ ngồi, nhìn Lâm Huyền đang nhắm mắt dưỡng thần dưới ánh trăng bên cạnh:
"Có thể nói trước cho tôi biết... cậu định tặng gì vào sinh nhật tôi không?"
"Không ai nói trước đâu."
Lâm Huyền cười khó hiểu:
"Đến sinh nhật cậu, cậu sẽ biết. Tôi nhớ là ngày 3 tháng 52 Đừng lo, tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho cậu."
Nhưng điều kiện là...
Lâm Huyền thu lại nụ cười, nhìn lên bầu trời, nơi mặt trăng đang dần lên đỉnh đầu: Cậu có thể sống đến lúc đó không.
Mặc dù thời gian qua, bề ngoài hắn và Quý Lâm hòa hợp.
Nhưng trong lòng Lâm Huyền chưa bao giờ lay chuyển quyết tâm trả thù cho Hứa Vân và Đường Hân.
Quý Lâm, nếu cậu thật sự là hung thủ...
Tôi sẽ không nương tay. ...
"Lâm Huyền học trưởng! Quý Lâm! Mau xuống đây!"
Từ dưới lầu, tiếng gọi của Sở An Tình vọng lên.
Thời gian cũng đã muộn, Lâm Huyền và Quý Lâm kết thúc cuộc trò chuyện trên sân thượng, theo cầu thang biệt thự đi xuống phòng khách ở tầng một.
Hai người vừa bước xuống cầu thang...
Rắc!
Sở An Tình như một chú thỏ nhỏ nhảy tới trước mặt hai người, vui vẻ giơ tay làm động tác chữ vê. Đồng thời, tiếng cửa trập điện thoại vang lên.
Lâm Huyền và Quý Lâm vẫn đang ngơ ngác nhìn nhau, trong khi đó, bạn của Sở An Tình cười tươi giơ điện thoại lên:
"Chụp xong rồi An Tình! Ảnh chụp ba người các cậu thật tuyệt! Đúng là trai tài gái sắc... chụp thế nào cũng đẹp, chụp ngẫu nhiên cũng có thể làm bìa tạp chí rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận