Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 260: Đạo đức giả (2)

"Đàn anh Lâm Huyền, anh nhảy giỏi quát".
Sở An Tình chân thành khen ngợi, mắt sáng lấp lánh:
"Đàn anh thật sự là toàn tài! Không chỉ có tài năng thiết kế, khả năng dẫn chương trình xuất sắc, có kiến thức sâu rộng trong nghệ thuật, vẽ rất đẹp! Không ngờ nhảy cũng giỏi nữa!"
"Nhảy thì thôi."
Lâm Huyền lắc đầu cười:
"Nhảy thì anh không dám khoe."
"Không đâu, đàn anh khiêm tốn quá!"
Sở An Tình nhảy lên một bước trước mặt Lâm Huyền, tay để sau lưng, cười khúc khích nhìn hắn:
"Hôm anh đến trường chúng em diễn thuyết... nhiều đàn chị đã bàn tán về anh! Họ nói hồi ở trường anh rất được yêu thích, có nhiều cô gái thích anh, tại sao anh không tìm bạn gái? Khi đó anh bận gì vậy?”
Câu hỏi này thật sự làm Lâm Huyền ngạc nhiên.
Đại học mình rốt cuộc bận gì nhỉ?
Cảm giác như bốn năm trôi qua thật nhanh.
"Bận mơ mộng thôi."
Lâm Huyền cười đáp:
"Thực ra trong giấc mơ cũng có nhiều điều thú vị".
“Trong mơ có nhà vàng không?"
"Có."
Nhà của Lê Thành.
"Có giai nhân không?"
"Cũng có.' C C tạm được, nhưng Lê Ninh Ninh thực sự tuyệt.
"ồ... thật ghen tị với anh, toàn mơ những giấc mơ đẹp."
Sở An Tình tặc lưỡi:
"Em thì không, em rất sợ mơ, vì toàn gặp ác mộng."
"Ác mộng gì vậy?"
"Đủ loại, nhưng tỉnh dậy thì không nhớ rõ, nhưng đôi khi thật sự rất sợ, nếu em có thể mơ những giấc mơ đẹp như anh thì tốt."
Trong lúc trò chuyện, hai người đến chỗ Triệu Anh Quân.
Lâm Huyền phát hiện phía sau Triệu Anh Quân có một người vừa lạ vừa quen.
"Triệu tổng, đây là..."
"Giới thiệu với cậu, Lâm Huyền."
Triệu Anh Quân đặt ly rượu xuống, nhìn hai người:
"Đây là thiên tài trinh thám cậu từng nhắc đến, Quý Lâm tiên sinh, các cậu chắc đã gặp nhau tại lễ truy điệu của giáo sư Hứa Vân, nhưng có thể chỉ lướt qua mà không chú ý."
"Quý Lâm, đây là người mà tôi vừa nhắc đến, người sáng tạo ra mèo Rhine, trưởng nhóm trẻ nhất của công ty MX chúng tôi, Lâm Huyền, tất cả ý tưởng và thiết kế của mèo Rhine đều do cậu ấy tạo ra."
"Xin chào."
Quý Lâm chìa tay phải ra bắt tay Lâm Huyền.
"Rất hân hạnh."
Lâm Huyền cũng chìa tay phải ra, nắm lấy bàn tay trắng mịn như tay phụ nữ.
Rất mềm mại.
Không giống tay con trai. Nhưng nghĩ lại, nhà văn nổi tiếng từ khi còn trẻ này, chắc cũng là một công tử không phải động tay vào việc gì, không làm việc nhà là cách bảo vệ da tốt nhất.
"Lâm tiên sinh, tôi thật sự rất thích thiết kế của anh về mèo Rhine."
Quý Lâm lại câm lấy móc khóa, mèo Rhine với búi tóc tròn và chiếc sườn xám lắc lư trong không trung:
"Anh có thể ký tên cho tôi được không?"
"Tất nhiên là được."
Lâm Huyền mỉm cười lịch sự:
"Anh gọi tôi là Lâm Huyền là được, chúng ta cùng tuổi, không cần phải xa lạ vậy.' Lâm Huyền nhận bút và móc khóa từ Quý Lâm.
Sở An Tình nhìn chiếc móc khóa Mèo Rhine này cười khúc khích:
"Thật là giống anh hùng thấy nhau! Em cũng thích nhất là mèo Rhine búi tóc tròn và mặc sườn xám này! Nhưng... của em là chữ ký đầu tiên của anh Lâm Huyền, có ghi NO. 1 đói".
"Ồ? Vậy sao?"
Quý Lâm nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền gật đầu, ấn nhãn vải của móc khóa lên bàn, rồi ký tên lên đó:
"Nói thật... anh tưởng sẽ không có chữ ký thứ hai, hai người làm tôi cảm thấy rất được yêu quý."
"Vậy anh có thể ghi thêm NO. 2 cho tôi không?"
"Hai người thật là hợp nhau."
Lâm Huyền dở khóc dở cười.
Hai người này thật là trẻ con.
Cùng thích mào Rhine búi tóc tròn và mặc sườn xám không nói làm gì, chữ ký còn muốn ghi số thứ tự... đúng là sở thích kỳ lạ. Ký tên lên nhãn vải xong, Lâm Huyền theo yêu cầu của Quý Lâm, ghi thêm NO. 2 ở góc.
Sau đó hắn đưa lại bút và móc khóa cho Quý Lâm:
"Tôi đã đọc 'Cây Cầu Gãy' của anh, một cuốn trinh thám rất tuyệt. Nếu sau này có cơ hội gặp lại... lúc đó tôi sẽ mang sách để anh ký tên."
"Sẽ có cơ hội gặp lại.' Quý Lâm nhận lại móc khóa:
"Tôi còn định ở Đông Hải một thời gian nữa."
"Nói chứ... Lâm Huyền, anh có từng nghĩ đến việc thiết kế một phiên bản mèo Rhine theo phong cách Gothic không? Kiểu tương phản này chắc sẽ rất hay.' Phong cách Gothic?
Lâm Huyền nghĩ lại, hình như trong cửa hàng đồ chơi trong mơ chưa bao giờ thấy mèo Rhine nào kỳ lạ như vậy.
Dù sao đây cũng là đồ chơi trẻ em, phong cách Gothic thì...
Có vẻ không phù hợp cho trẻ em.
Ít nhất là không hợp với con mèo này.
"Xin lỗi, tạm thời chưa có."
Lâm Huyền đáp:
"Phong cách Gothic vẫn còn quá u ám, chúng tôi thiết kế con mèo này để làm linh vật cho thương hiệu Rhine, vẫn nên giữ phong cách tươi sáng, dễ thương hơn."
"Vậy thì tiếc quá."
Lúc này.
Một vài người trung niên giống các giám đốc vội vàng chạy đến:
"Quý tiên sinh, hóa ra cậu ở đây, chúng tôi vừa tìm cậu rất lâu bên kia."
"Chúng ta có thể vào trong trò chuyện được không?"
"Quý tiên sinh, đây là danh thiếp của tôi... cậu giữ lấy."
Quý Lâm nhận lại móc khóa và bút từ tay Lâm Huyền, bỏ vào túi, rồi vẫy tay với ba người kia:
"Vậy tôi vào trong trước, gặp lại sau."
"Tạm biệt."
"Tạm biệt.' "Đi nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận