Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 722: Ước định của chúng ta (4)

Nếu lần này hai người không đến Trụ sở huấn luyện bí mật dành cho phi hành gia, thì họ thực sự sẽ không bao giờ tìm ra được tài năng của mình là gì.
Hai người đều cho rằng bản thân là người vô cùng bình thường, không ngờ rằng lại có thiên phú trong một lĩnh vực có tính hạn chế như vậy.
Không hiểu sao Lâm Huyền lại nhớ tới những lời mà thầy Trương Dương hay nói trong tiết học phổ thông ở đại học Đông Hải:
"Mỗi người trong các cô cậu đều là kỳ tích của vũ trụ, vài tỷ năm về trước những nhóm nguyên tử đến từ sâu trong vũ trụ đã phải vượt ngàn dặm xa xôi để đến hệ Mặt Trời, chỉ để hình thành nên các cô cậu ở vài tỷ năm sau, sao các cô cậu lại là người bình thường được? Sao có thể là người vô dụng đúng không? Những siêu tân tinh ngoài kia vì mấy người mà phát nổ, vì một người mà phải bôn ba mấy tỉ năm... Cho nên, các sinh viên của tôi, hãy kiêu ngạo và tự tin lên!"
Khu khụ.
Trong tai nghe bluetooth, tiếng ho khan của V V kéo Lâm Huyền thoát khỏi dòng suy nghĩ:
"Nói vậy, hình như toàn bộ đội ngũ, chỉ có mình cậu là người vô dụng nhất...
Lâm Huyền không thể không thừa nhận.
Trung tâm Phóng Vệ tinh Cửu Tuyền.
Vài ngày sau, Lưu Phong chính thức đến huấn luyện.
Sau nửa tháng huấn luyện khẩn trương.
"Hiện tại, Hạt thời gian và không gian đã đi qua vành đai tiểu hành tinh, vừa đi qua quỹ đạo của Sao Hỏa và đang bay về phía Trái đất. Tốc độ của nó không hề giảm mà còn rất nhanh nên thời gian đến Trái đất được dự đoán trước đó cũng không thay đổi, tức là cuối tháng 3."
Hắn nói với Lâm Hải là một thiết bị theo dõi Hạt thời gian và không gian đơn giản đã được chế tạo, hắn muốn tới để tham gia khóa huấn luyện quá tải trọng lực.
Mọi người đáp một chiếc chuyên cơ rời khỏi Trụ sở Huấn luyện bí mật Phi hành gia ở Đế Đô, tạm biệt nơi họ đã cùng nhau cố gắng huấn luyện trong hai tháng, bay đến Cam Túc !
Thật đúng là vậy. ...
Một con máy bay vũ trụ màu trắng ngọc trai nằm lặng lẽ và uy nghi ở giữa nhà kho, được bao quanh bởi nhiều bậc thang và giá đỡ khác nhau.
Hoàng Tước dẫn theo một nhóm năm người bao gồm Lâm Huyền, Cao Dương, Sở An Tình, Lưu Phong, Ngụy Thành vào một nhà kho chứa con máy bay vũ trụ khổng lồ.
Ấn nút, đèn đuốc trong nhà kho sáng lên.
"Bước tiếp theo, chính là huấn luyện trên máy móc thực tế."
Nhưng cảm giác chấn động về khoa học kỹ thuật và sự cao quý dường như nhìn thấu được thế giới nội tâm khiến bốn người không khỏi trở nên nghiêm nghị.
Nhìn chằm chằm vào vũ khí quốc gia quan trọng này, cả thế giới mới chỉ có hai con máy bay vũ trụ như thế này... Mặc dù nó nhỏ hơn nhiều so với máy bay hàng không dân dụng.
Bốn người ngoại trừ Ngụy Thành đều ngẩng đầu lên...
Chưa từng tưởng tượng.
Ngụy Thành là phi hành gia trong chuyến bay đầu tiên của con máy bay vũ trụ này vào cuối năm ngoái, lúc này anh ta đang dẫn mọi người đi vòng quanh con máy bay vũ trụ, trân quý nói:
Lập tức lấp đầy cơ thể của bốn người ngay.
Ý thức trách nhiệm, ý thức sứ mệnh.
Hơn nữa, nó cũng có giá trị rất lớn, cũng không đi vào không gian mà chỉ thực hiện các nhiệm vụ trong không gian trong quỹ đạo từ 10 đến 100 ki lô mét .
"Chúng tôi thường gọi con máy bay vũ trụ này là tiểu Bạch”.
Bốn người bình thường như bọn họ đã phải may mắn thế nào mới có thể bay trên một con máy bay vũ trụ mà hầu hết các phi hành gia sẽ không có cơ hội lái!
"Nó rất nhỏ, rất dễ thương phải không? Nhưng nếu muốn so sánh với máy bay dân dụng mà chúng ta sử dụng hàng ngày thì nó thực sự nhỏ hơn nhiều, vì con máy bay vũ trụ này không có khả năng cất cánh và phải được lắp vào cabin của tên lửa Thần Châu. Nó phải nhờ một tên lửa khác phóng lên cho nên kích thước của nó chắc chắn bị hạn chế."
"Nhưng mà, nó vẫn có kích thước to gấp đôi con máy bay vũ trụ X37B của Mỹ. máy bay vũ trụ X37B của Mỹ là máy bay vũ trụ không người lái, nó có thể thực hiện rất ít các nhiệm vụ không gian. Còn con máy bay vũ trụ của Long Quốc của chúng ta không chỉ có thể chở người mà còn có hai khoang đặc biệt, cho nên xét về độ cao cấp và chức năng, thì tiểu Bạch của chúng ta tốt hơn X37B rất nhiều."
Nói đến đây, trên mặt Ngụy Thành tràn đầy kiêu ngạo.
Anh ta chỉ vào vị trí phía trước của con máy bay vũ trụ "Tiểu Bạch":
"Nơi này là khoang hành khách và khoang điều khiển, phía trước là khoang điều khiển, cũng chính là nơi mà tôi và Lưu Phong sẽ ngồi, khoang hành khách phía sau chính là chỗ mọi người sẽ ngồi. Không gian vẫn khá chật chội, bởi vì không gian trong này chính là tấc đất tấc vàng, mà khoang hành khách này chỉ được sử dụng khi cất cánh và khi hạ cánh trở về điểm xuất phát mà thôi, vào những thời gian khác, công việc chủ yếu sẽ tập trung ở khoang đẳng sau - khoảng thiết bị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận