Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 146: Bang phái (2)

Còn bên cạnh hắn ta là một thanh niên vừa làm xong việc, đứng đút tay vào túi nhìn về phía này, dưới đất còn vứt ba con dao găm sáng lóa.
"Cậu..."
Đại Kiểm Miêu chỉ vào con giun dưới đất, rồi lại chỉ vào Lâm Huyền:
"Cậu, hai người các cậu, ai là kẻ xấu?"
"Kiểm ca, nhận lấy."
Lâm Huyền cầm túi xách đặt trên tường bên cạnh, ném qua.
Bộp.
Đại Kiểm Miêu bắt lấy, nhìn kỹ đúng là túi của bà Lý.
Hắn quay lại đưa cho Tam Bàn:
"Tam Bàn, ngươi đem túi xách cho bà Lý."
Tam Bàn quay đầu chạy, Đại Kiểm Miêu gãi đầu, tiến lại gần quan sát Lâm Huyền từ trên xuống dưới:
"Cậu... cậu biết tôi à?"
"Tôi đã nghe về danh tiếng của anh."
“Tôi tên gì?"
"Đại Kiểm Miêu."
"Vậy tại sao cậu gọi tôi là Kiểm ca? bình thường mọi người sẽ gọi tôi là Miêu ca ấy chứ?"
"Miêu là hệ tư tưởng, Kiểm là siêu hình học."
"Trời!"
Đại Kiểm Miêu mắt tròn mắt dẹt như bị sét đánh trúng!
Hắn ta bước lên một bước, nắm tay Lâm Huyền kéo đến trước mặt A Tráng và Nhị Trụ Tử, vỗ vai Lâm Huyền:
"Anh chàng này được! Tuyệt đối là nhân tài! Cậu tên gì?"
"Lâm Huyền."
"Lâm Huyền, để tôi giới thiệu, đây là hai đàn em của tôi, A Tráng và Nhị Trụ Tử, còn người vừa chạy đi là Tam Bàn."
Sau khi giới thiệu xong, Đại Kiểm Miêu vỗ ngực mình:
"Cậu nhìn người thật chính xác! Trong giới giang hồ mọi người gọi tôi là Đại Kiểm Miêu, còn cậu cứ gọi tôi là Kiểm ca là được!"
"Nói đi, người anh em, cậu là người ở đâu? Khu này ai tôi cũng biết, chưa từng gặp cậu."
"Tôi là kẻ lang thang... đi lang thang thôi."
Lâm Huyền theo đúng kịch bản trước đó.
Đây là con đường nhanh nhất để gia nhập bang của Đại Kiểm Miêu, tham gia vào bang Kiểm.
Một khi trà trộn vào tổ chức và giành được sự tin tưởng của Đại Kiểm Miêu, bước tiếp theo là nhờ hắn đưa mình đi gặp ba Miêu, hỏi rõ sự thật về hằng số vũ trụ.
"Ừm.."
Đại Kiểm Miêu chống cằm suy nghĩ, ánh mắt nhìn Lâm Huyền đầy sự đồng cảm.
Như thể trong lòng đã đưa ra một quyết định lớn, có vẻ trái với gia quy, biểu cảm của Đại Kiểm Miêu rất đau khổ, cắn chặt môi nhìn A Tráng và Nhị Trụ Tử:
"Tôi muốn cho anh chàng này gia nhập băng đảng của chúng ta, hai người thấy sao?"
"Hoàn toàn không được, đại ca."
A Tráng la lớn:
"Anh không thể vì hắn đọc vài quyển sách, học chút kiến thức mà tin hắn! Người có học là người không đáng tin nhất! Một bụng toàn mưu mô!"
"Đúng vậy!"
Nhị Trụ Tử nhìn Lâm Huyền với vẻ khinh thường:
"Anh chàng này da mịn thịt mềm, trông như con gái, nhìn là biết không có ý tốt. Nếu để hắn gia nhập băng đảng... em không yên tâm về chị dâu đâu!"
Hai phiếu phản đối.
Đại Kiểm Miêu nhìn Tam Bàn đang nhanh chóng chạy lại:
"Tam Bàn, cậu thấy sao?"
Tam Bàn lắc đầu đây khôn ngoan:
"Tôi thấy không được."
Đại Kiểm Miêu thở dài, có chút thất vọng, nắm lấy tay Lâm Huyền:
"Người anh em, thật xin lỗi. Tôi nghĩ cậu sẽ hiểu, tôi muốn thu nhận cậu làm đàn em trong băng đảng. Nhưng... băng đảng của chúng tôi rất chú trọng dân chủ, tôi không giúp được cậu."
Hắn lục túi, lấy ra vài tờ tiền đưa cho Lâm Huyền:
"Hôm nay cậu đã giúp chúng tôi bắt trộm, đây là chút cảm ơn, cậu nhận lấy rồi tiếp tục đi lang thang. Khi nào không trụ nổi nữa thì tìm tôi, tôi sẽ không để cậu đói."
"Đừng mà Kiểm ca."
Lâm Huyền không biết nói gì, sao lại từ chối hắn chứ?
Kịch bản viết sai ở chỗ nào?
Sao tình hình lại đi chệch hướng hoàn toàn?
Hắn chỉ vào tên trộm đang quằn quại dưới đất như con giun:
"Tôi đã có thể tự mình khống chế tên trộm, điều đó chứng tỏ tôi rất có bản lĩnh, Kiểm ca. Tôi rất giỏi võ, chắc chắn có thể giúp băng đảng, không tin thì để tôi biểu diễn vài chiêu."
Lâm Huyền bám vào kẽ gạch, nhảy mạnh lên, lộn hai vòng trên không, đáp xuống tầng hai.
"Ôi trời!"
Đại Kiểm Miêu kêu lên:
"Thân pháp tuyệt vời!"
"Đại ca, hắn làm sao mà bay lên đó được!"
Bịch.
Lâm Huyền an toàn hạ cánh, phủi bụi trên tay, mỉm cười nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Sao rồi Kiểm ca, thân thủ của tôi thế nào?"
Đại Kiểm Miêu gật đầu chắc chắn, nhìn A Tráng.
A Tráng thay đổi thái độ ban đầu, giơ ngón cái lên với Lâm Huyền:
"Đại ca, em thấy thằng nhóc này thân thủ thật tuyệt. Kỹ năng leo tường của hắn chính là thứ chúng ta đang cần nhất! Chúng ta thiếu người như hắn!"
Nhị Trụ Tử mặt mày tối sầm:
"Em không đồng ý! Người như hắn dễ dàng leo tường nhà người khác, không phải trộm cắp thì cũng là kẻ xấu! Băng đảng của chúng ta không thể chấp nhận kẻ vô đạo đức như hắn!"
Một phiếu thuận, một phiếu chống. Đại Kiểm Miêu nhìn Tam Bàn:
"Tam Bàn, cậu thấy sao?"
Tam Bàn gật đầu khôn ngoan:
"Em thấy được."
"Tốt! Quyết định vậy đi!"
Đại Kiểm Miêu vỗ tay, cười ha hả, khoác vai Lâm Huyền:
"Người anh em, từ hôm nay, cậu là người của băng chúng ta! Thật sự... từ lần đầu gặp cậu, tôi đã thấy chúng ta có duyên! Băng đảng chúng ta hiện tại thiếu nhất là những người có kỹ năng leo tường như cậu!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận