Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 353: Không được xin nghỉ (1)

"Ha ha, tớ nói thẳng luôn là chúng ta không hợp rồi chuồn luôn!"
Tô Tô cười khúc khích rất đắc ý:
"Tớ còn chụp ảnh làm bằng chứng nữa! Dù sao chị tớ chỉ bảo tớ đi xem mắt, rồi sẽ mở khóa thẻ của tớ, tớ đã đi xem mắt rồi, không ưng đối phương thì cũng bình thường chứ? Tóm lại... Giải quyết êm xuôi hết rồi!"
"A ha ha..."
Đầu dây bên kia, cô bạn gái cười gượng:
"Cậu làm thế thì ngại quá! Dù sao cũng phải ăn cơm với người ta rồi hãy đi chứ! Cậu làm thế, chắc chắn anh chàng kia sẽ rất buồn với thất vọng lắm đấy."
"Tớ quan tâm anh ta nhiều thế làm gì!"
Tô Tô nhai kẹo cao su, nhớ lại anh chàng nho nhã vừa nấy:
"Nhưng mà... Anh chàng đó trông đúng là rất nho nhã, có lẽ đúng là hơi dễ tổn thương."
"Ha ha ha, vậy cậu còn không mau lên an ủi người tai".
"Đùa à!"
Tô Tô nổ máy chiếc McLaren gầm rú, quay đầu nhìn về phía cửa sổ kính rơi xuống đất tầng 2 của nhà hàng:
"Anh ta buồn thì buồn, nghỉ một lát chắc chắn sẽ phì...”
Tô Tô phun ra một ngụm !
Kẹo cao su phun ra, bắn vào kính chắn gió trước, dính chặt!
"Đậu xanh !"
Cô ấy trợn tròn mắt:
"Cái thằng khốn này! Còn hẹn hò xem mắt với hai người cùng lúc!?"
Trong tâm mắt của Tô Tô... Tại nhà hàng tầng 2 rộng lớn, bên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ, Lâm Huyền vẫn ngồi đó.
Nhưng khác biệt là!
Cái ghế mà cô ấy vừa ngồi chưa ấm mông, lúc này lại có một người phụ nữ đoan trang xinh đẹp đang ngồi!
Người phụ nữ cũng ăn mặc rất tinh tế, nhìn là biết đến xem mắt!
Đáng tức nhất là...
Lâm Huyền đối diện còn nói chuyện vui vẻ, trò chuyện rất vui vẻ với người phụ nữ này! Thậm chí nhân viên phục vụ đã bắt đầu dọn thức ăn lên!
Đây là xem mắt kiểu gì thế?
Tầng dưới còn có các cô gái xếp hàng từng người một lên? Thằng này tuyển phi à! Mày tưởng mày là hoàng đế à !
"Đáng khinh!"
Tô Tô nôn khan một tiếng:
"Tớ buồn nôn quái Mẹ kiếp, bà đây thành bánh xe dự phòng rồi!"
"Có chuyện gì vậy Tô Tô?"
Cô bạn gái trong điện thoại nghi ngờ hỏi.
"Đối tượng xem mắt của tớ ấy! Hôm nay anh ta còn hẹn hò xem mắt với một cô gái khác! Trời ơi... Tớ tưởng chỉ có trong truyện mới có kiểu thao tác bẩn thỉu này, hôm nay tớ lại gặp phải!"
"Hả? Thật ái".
"Đúng vậy! Bây giờ tớ đang ở dưới lầu nhìn rõ mồn một! Tớ mới xuống lầu chưa được mấy phút, đối tượng xem mắt thứ hai đã lên thay thế! Thằng này đúng là bậc thây quản lý thời gian, một phút cũng không lãng phí!"
"Ha ha, cậu bị cắm sừng rồi."
"Cắm cái đầu cậu! Tớ bị lừa rồi!"
Rầm!
Tô Tô tức giận xuống xe, đóng sầm cửa xe, sải bước quay lại nhà hàng.
Đáng ghét!
Quá đáng ghét!
"Tút!"
Cô ấy tức giận cúp điện thoại, vừa đi vừa trừng mắt nhìn đôi nam nữ đang nói cười bên cửa sổ kính tầng hai:
"Hôm nay mà để hai người nói chuyện thành công... thì bà đây không họ Tôi"...
Mười phút trước...
Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên ở tầng hai của nhà hàng rộng rãi và yên tĩnh.
Lâm Huyền ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Sao lại quay lại rồi?
Không phải là quên lấy đồ chứ?
Hắn cúi đầu nhìn xuống chỗ Tô Tô vừa ngồi, không có gì cả.
Có lẽ không quên thứ gì, dù sao thì người phụ nữ này cũng chẳng hề có ý định xem mắt đàng hoàng, đến chụp vài tấm ảnh rồi đi, thậm chí còn không đặt túi xách xuống, cũng không cởi áo khoác, vốn dĩ không có ý định lãng phí thời gian ở đây.
Nhưng Lâm Huyền cũng coi trọng, như vậy cũng không cần phải cân nhắc sẽ giải thích thế nào với Sở Sơn Hà, không có tình huống nào tốt hơn là đối phương không ưng mình.
Tiếng giày cao gót dần vang lên, ngày càng gần, Lâm Huyền lại ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
"Ủa?"
Hắn không thể tin được mà chớp chớp mắt:
"Triệu tổng?"
Thật bất ngờ... Lâm Huyền còn tưởng Tô Tô quay lại, không ngờ người bước ra khỏi góc cầu thang lại là sếp lớn của mình.
Hôm nay Triệu Anh Quân vẫn trang điểm tinh tế, mặc áo lót màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác trắng.
Vậy thì không cần nghĩ, hôm nay đôi hoa tai của cô ấy chắc chắn là màu trắng bạc...
Ánh mắt Lâm Huyền hơi dịch lên nhìn đôi hoa tai.
Quả nhiên.
Tem chống hàng giả vẫn kiên cố như vậy.
Triệu Anh Quân đến ăn mặc trang trọng như vậy...
Chắc là vừa tan làm từ công ty đến đây, nơi này vốn rất gần chỗ Triệu Anh Quân ở, đến đây ăn cơm cũng rất bình thường.
Còn tại sao lại lên tầng hai...
Lâm Huyền nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất trong suốt bên cạnh, bên trong bên ngoài đều nhìn rất rõ, có lẽ là nhìn thấy mình từ bên dưới.
Trong lúc suy nghĩ, Triệu Anh Quân đã đi đến trước mặt Lâm Huyền:
"Đang đợi ai à Lâm Huyền?”
"Không không, chỉ có mình tôi thôi."
Lâm Huyền cười đứng dậy.
Triệu Anh Quân nhướng mày:
"Một mình cậu à? Bao trọn một chỗ lớn như vậy?"
"Là thế này..."
Lâm Huyền kể đơn giản sự việc cho Triệu Anh Quân:
Bạn cần đăng nhập để bình luận