Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 865: Thư mời thật sự (5)

Bởi vì Lâm Huyền là tự mình hiểu lấy.
Cho dù là so sánh với Hoàng Tước, Copernicus, Jask, Kevin Walker, hắn đều không có tư cách gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài, không có tư cách nhận được lá thư mời này.
Hắn thật sự không được coi là một thiên tài.
Cũng không có làm ra chuyện gì kinh thiên động địa.
Cho đến bây giờ, hắn đã 25 tuổi, nhưng hắn không có khả năng lãnh đạo như Hoàng Tước, không giàu có và thông minh như Jask, không đi trước thời đại như Kevin Walker, và cũng không bí ẩn như rồng thấy đầu mà không thấy đuổi như Copernicus.. đùa giỡn cả Bảy Tội Lỗi và các nhà khoa học hàng đầu thế giới trong tầm tay.
So sánh với những thiên tài thực sự.
Thì Lâm Huyền tự nhận bản thân vẫn còn quá cùi bắp.
"Thật sự có khả năng là do Hoàng Tước gian lận đi cửa sau để lấy được thư mời này cho mình... Cho nên mới lén lút không để lộ ra ngoài ánh sáng như vậy đúng không?"
Chỉ có thể tìm cơ hội hỏi Hoàng Tước vấn đề này.
Hiện tại. Vẫn là nên nghĩ cách để có thể nhìn thấy tin tức ẩn giấu trong lá thư này.
Tóm lại, nếu không thể biết được thời gian và địa điểm tụ tập thì bức thư mời này gần giống như một tờ giấy trắng.
Hắn gấp lá thư mời lại lần nữa.
Lúc này hắn mới nhận ra rằng có điều gì đó không ổn với con dấu sáp này...
Có thứ gì đó ẩn giấu bên trong!.
Lúc vừa lật trang giấy lên, khi con dấu sáp gắn trên trang gấp được dựng lên, chính ở góc độ đó, ngọn đèn sợi đốt phía trên đầu hắn phản chiếu qua ánh sáng đỏ ấm áp, khiến cho Lâm Huyền nhận ra có một vật thể bí ẩn màu đen được giấu trong miếng sáp.
Chẳng trách khối sáp này lại dày đến mức như vậy, nó cũng lớn hơn bình thường một chút.
Lâm Huyền trực tiếp tháo khối sáp ra hoàn toàn.
Cầm nó trong tay.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn vào khối sáp thông qua ánh sáng của chiếc đèn.
"Quả nhiên."
Mắt hắn híp lại.
Quả thực có một vật thể màu đen bí ẩn bị phong ấn ở giữa khối sáp màu đỏ. Nó cũng gần như dẹt và không dày đến thế, nhưng hắn cũng không thể nhìn chính xác nó là gì vì lớp sơn chống cháy được làm từ hỗn hợp nhựa thông, parafin và nhựa đường có độ truyền ánh sáng cực kỳ kém.
"Mở ra xem một chút."
Hiện tại Lâm Huyền đã có ba khối sáp với con dấu của Câu Lạc Bộ Thiên Tài. Chúng không còn là đồ quý giá nữa. Thậm chí hắn còn tự mình phục chế và sao chép, vì vậy hắn có thể tách chúng ra mà không cảm thấy đau khổ.
Hắn lấy một chiếc tua vít nhỏ và bắt đầu chọc vào khối sáp.
Rất cẩn thận và chậm rãi, vì sợ làm hỏng đồ bên trong.
Phải mất vài phút.
Cuối cùng Lâm Huyền cũng đã loại bỏ tất cả lớp xi sáp ở bên ngoài, đồng thời lấy ra vật được niêm phong còn nguyên vẹn.
Đó là một huy hiệu màu vàng sáng, hình tròn tiêu chuẩn, lớn hơn đồng xu một nhân dân tệ một chút, không khác quá nhiều so với các huy hiệu mà mọi người thường ghim trên ngực trái bộ vest của họ là mấy. Ngoài ra còn có chiếc ghim nhỏ ở phía sau. Quả thực đó là một chiếc huy hiệu.
"Đây có phải là tín vật tượng trưng thân phận của thư mời thực sự hay không?"
Lâm Huyền liếc nhìn cái huy hiệu màu vàng.
Nó nặng hơn nhiều so với dự đoán. Rất có thể nó được làm bằng vàng, nhưng có lẽ không phải là vàng nguyên chất.
Vì vàng nguyên chất quá mềm và dễ bị biến dạng nên hiếm khi được sử dụng để làm những đồ trang trí tỉnh xảo như huy hiệu.
Vậy... đây hẳn là một loại hợp kim nào đó có tỉ lệ vàng rất lớn nên cầm trên tay mới có cảm giác nặng nề như vậy.
Bất kể là mặt trước hay mặt sau, nó đều có một màu vàng đồng nhất và tươi sáng.
Ở mặt trước của huy hiệu, không có gì ngạc nhiên khi con dấu của Câu Lạc Bộ Thiên Tài được khắc theo kiểu nổi trên đó.
Một bàn tay phải duỗi ngón trỏ chỉ thẳng tắp lên bầu trời.
Sau đó, dưới cổ tay có dòng chữ tiếng Anh 'Genius Club' cũng được dập nổi.
"Thì ra là thế..."
Lâm Huyền cầm huy hiệu màu vàng như biểu tượng của các thành viên Câu Lạc Bộ Thiên Tài, có vẻ như hắn đã đúng, đây là thư mời thực sự.
Đó là lý do tại sao ngay từ đầu Jask đã tạo cho hắn một khối sáp giả.
Nếu ông ta trao huy hiệu đó cho mình... e rằng ông ta sẽ không thể tham dự buổi tụ họp của Câu Lạc Bộ Thiên tài phải không?
Nhưng bây giờ, một vấn đề mới đã phát sinh.
Một huy hiệu vàng đơn giản có thể chứng minh điều gì? Loại thủ công tỉnh xảo này không khó để bắt chước, chưa kể vấn đề khiến Lâm Huyền cảm thấy mệt mỏi và lo lắng chính là Thời gian tổ chức ở đâu? Địa chỉ ở đâu vậy?
Rốt cuộc là mấy người làm như thế nào để gặp mặt và tổ chức các cuộc họp?
Lâm Huyền nắm chặt huy hiệu vàng trong tay, sau đó nhấc chiếc ghế bị đá xuống từ mặt đất lên, ngồi lên đó, bắt đầu suy nghĩ về những chi tiết mà hắn đã bỏ qua...
Trước hết, như hắn vừa nghĩ, cái huy hiệu vàng này chắc chắn không phải là một vật trang trí đơn giản.
Vì nó rất dễ bị làm giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận