Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 351: Xem mắt (2)

"Lâm Huyền, giờ cậu cũng đến tuổi lập gia đình rồi, thành gia lập nghiệp hai chuyện này không xung đột, ngược lại còn hỗ trợ lẫn nhau. Cậu một mình ở Đông Hải cũng cô đơn lắm, con gái bạn của tôi rất xinh đẹp, gia cảnh cũng tốt, đều là người trẻ tuổi, hai đứa làm quen nói chuyện, nếu hợp thì có thể thử tìm hiểu nhau."
À...
Thì ra là giới thiệu đối tượng, xem mắt.
Lâm Huyền dụi mắt, ngồi dậy trên giường.
Cả đời này hắn mới đi xem mắt lần đầu, trước đây hắn hiểu biết về xem mắt chủ yếu là từ những đoạn phim ngắn kịch tính trên nền tảng video, xem ra khá gay cấn và đáng sợ, có thể coi là màn đấu trí kéo co hoành tráng.
Thực ra hiện tại hắn hoàn toàn không có ý định xem mắt.
Bản thân còn bận rộn không xuể, nhiều chuyện phiên phức như vậy hắn còn chưa giải quyết xong, thậm chí bản thân còn đang gặp nguy hiểm, sao có thể có tâm trạng đó?
Chỉ là thịnh tình của Sở Sơn Hà khó chối từ, hơn nữa bản thân cũng không có lý do chính đáng nào để từ chối; người ta là Sở Sơn Hà có địa vị cao quý, tốt bụng giới thiệu đối tượng cho mình, mình không gặp mặt mà từ chối thẳng thì hơi mất mặt.
Ở Đông Hải này, hắn vẫn chưa phát triển được, xét về mọi mặt thì việc tạo mối quan hệ tốt đẹp với Sở Sơn Hà không có gì bất lợi.
Sau khi cân nhắc, Lâm Huyền cũng đồng ý.
Dù sao thì xem mắt nói trắng ra cũng chỉ là nam nữ xa lạ cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không ai ép buộc ăn xong là phải kết hôn, hắn chỉ cần đi cho có lệ là được.
"Ha ha ha, được rồi Lâm Huyền."
Sở Sơn Hà ở đầu dây bên kia nghe Lâm Huyền đồng ý thì rất vui:
"Thời gian hẹn lúc 7 giờ tối nhé, tôi đã đặt nhà hàng cho hai đứa rồi, bao trọn cả tầng 2 luôn rồi, hai đứa đến đó chỉ cần nói chuyện vui vẻ là được, muốn ăn gì thì cứ gọi, không cân lo lắng gì cả."
"Cậu cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chuyện này thành hay không còn phải xem hai đứa hợp nhau không, thấy ổn thì nói chuyện, nếu không hợp thì cũng đừng ngại ngùng, tôi chỉ giới thiệu cho hai đứa thôi."
Lâm Huyền cũng hiểu ý của Sở Sơn Hà.
Vẫn rất tôn trọng hắn, bảo hắn đừng vì nể mặt mà không dám từ chối, không thích đối phương thì cứ nói thẳng.
Gác máy xong, Lâm Huyền gãi đầu.
Hắn cảm thấy mình hình như rất không giỏi từ chối người khác... Quá dễ mềm lòng.
Từ nhỏ Cao Dương đã nói Lâm Huyền là người tốt bụng nhiệt tình nhưng thực ra vật họp theo loài, hai người đều giống nhau ở điểm này nên mới chơi được với nhau, nhân duyên cũng đều tốt.
Ngủ bù thêm một giấc.
Sau khi thức dậy rửa mặt, Lâm Huyền đến nhà hàng Tây quen thuộc này.
Trước đây hắn ăn cơm với Triệu Anh Quân và Đường Hân thì đều ngồi ở tầng 1, thực sự chưa lên tầng 2 bao giờ.
Lên tầng 2 mới phát hiện, bố cục trang trí cũng không khác gì tầng 1, chỉ vì có cửa sổ kính trong suốt nên tầm nhìn rộng hơn một chút. Đặc biệt là vị trí bên cửa sổ, có thể bao quát toàn bộ cảnh phố xá bên ngoài.
Thấy Lâm Huyền lên, quản lý cửa hàng lập tức niềm nở đón tiếp:
"Thưa anh Lâm, hội trưởng Sở đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, tối nay toàn bộ tầng 2 đều dành cho anh, có nhu cầu gì cứ việc dặn dò tôi."
Lâm Huyền gật đầu.
Hắn nhìn đồng hồ, thực ra đã bảy giờ rồi... Cô gái đi xem mắt này không đúng giờ cho lắm.
Nhưng hiện tại Đông Hải đang vào giờ cao điểm, đi muộn một chút cũng có thể thông cảm.
Hắn rảnh rỗi không có việc gì làm nên quay đầu nhìn dòng xe không ngừng đổ vào bãi đỗ xe của nhà hàng bên ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là đầu tháng ba mùa xuân, ban ngày dài hơn, bảy giờ trời mới vừa tối hẳn, màn đêm đen kịt từ từ buông xuống.
Việc kinh doanh của nhà hàng này rất tốt, đủ loại xe sang trọng đi vào, tầng 1 nhanh chóng chật kín. Mà đúng như lời quản lý nói, tầng 2 không có ai lên, bao trọn rất triệt để.
Cuối cùng.
Khi bầu trời bên ngoài tối hẳn, toàn bộ đèn trong nhà hàng đều bật sáng, điện thoại của Lâm Huyền cũng nóng lên vì xem video...
Thang cuốn lên tầng 2 cuối cùng cũng truyền đến tiếng bước chân chậm rãi đến muộn.
Tiếng bước chân đều đều cộp cộp cộp.
Một mái tóc vàng óng rực rỡ xuất hiện trước tiên, sau đó là một quả bóng kẹo cao su lớn được thổi lên, vỡ tan trong không khí với một tiếng "bốp", một cô gái trẻ tuổi có thân hình nóng bỏng mặc trang phục mát mẻ bước lên. Mũ lưỡi trai, áo phông trắng, áo mỏng, quần đùi bò...
Lâm Huyền bỗng cảm giác như đang nhìn thấy mùa hè.
Két !
Cô ấy đi thẳng đến bàn của Lâm Huyền, kéo ghế ra, bắt chéo chân ngồi đối diện:
"Anh là Lâm Huyền phải không?"
Lâm Huyền gật đầu:
"Xin chào, Tô Tô.
Mặc dù đối phương đã đến muộn nửa tiếng nhưng Lâm Huyền cũng không để ý, ai mà chẳng có việc trên đường.
Quản lý đứng đợi bên cạnh lập tức mỉm cười bước tới, đích thân đưa thực đơn cho hai người.
Lâm Huyền nhận lấy thực đơn, đưa cho Tô Tô:
"Cô xem muốn ăn gì !"
"Chúng ta không hợp."
Tô Tô nói thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận