Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 721: Ước định của chúng ta (3)

"Thiên phú là thứ rất khó nói, càng là các thao tác phức tạp, các ngành học khó hiểu, thì càng cân nhiều thiên phú."
"Giống như thiên tài chơi game, bậc thầy thể thao điện tử nổi tiếng trên thế giới kia, hắn không chỉ có tốc độ tay nhanh, những thao tác vô cùng lợi hại, mà còn có cả đôi mắt sắc bén, hắn vừa có thể đánh máy vừa có thể nhanh chóng quan sát mọi ngóc ngách của, chưa bao giờ bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào. Quả thực là một kẻ bất khả chiến bại. Thiên tài đích thực."
Ngụy Thành năm nay cũng mới 30 tuổi, lúc còn trẻ cũng chơi không ít trò chơi điện tử, đối với chuyện này cũng có hiểu biết nhất định.
Hắn nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Huyền:
"Người mà cậu nói đến không phải là..."
"Đúng vậy.'.
Cao Dương dựng ngón tay cái của mình lên:
"Chính là tôi đây!"
Dứt lời, liền dẫn theo Lâm Huyền và Sở An Tình rời đi.
"Tóm lại."
Lâm Huyền chỉ chỉ vào bảng điều khiển cánh tay robot:
Sau khi câm tay chỉ việc xong, Ngụy Thành đứng dậy từ ghế điều khiển, nhường vị trí lại cho Cao Dương:
Ngụy Thành nghiêm túc tỉ mỉ giảng dạy cho Cao Dương về chức năng của từng cái cần điều khiển, bàn đạp và các nút bấm, sau đó tự mình làm mẫu mấy lần cách điều khiển cánh tay robot như thế nào.
"Đến thì cũng đã đến rồi, vẫn nên để cậu ấy thử một chút đi."
...
"Tự mình thử làm quen một lát đi, tôi đi huấn luyện cho Lâm Huyền và An Tình đã, lát sau sẽ quay lại xem thành quả của cậu."
Lâm Huyền và Ngụy Thành nhìn nhau không nói gì.
Hắn nhìn thấy 3 người trở về, cười hắc hắc:
3 người trở về.
Phát hiện Cao Dương ngồi trên ghế, trái đẩy phải dời, dùng cả tay cả chân, giống như đang tập Vịnh Xuân Quyền.
2 giờ sau.
"Phía dưới bên trái, tiến lên, phía trên bên phải, xoay tay lại, móc, ..."
"Ha."
Ngụy Thành khẽ cười một tiếng, bắt đầu ra mệnh lệnh:
"Không khác gì điều khiển máy xúc cũng, chẳng qua là nhiều hơn mấy cái cần điều khiển."
Nụ cười trên mặt hắn dần biến mất, nghi hoặc nhìn Cao Dương:
"Hãy bắt lấy quả bóng bay này."
Ngụy Thành không thể tin được nên lấy một quả bóng bay ra, dùng chai khí heli thổi phồng lên, quấn quanh đầu ngón tay và buộc chặt.
"Học rất nhanh đấy..."
"Không có."
Sau đó, anh ta đi đến phía dưới cánh tay robot và nói:
"Trước đây cậu đã từng lái máy xúc?"
Sau đó, dừng sức vất nó sang một bên.
Quả bóng bay xoay tròn và dịch chuyển trong không khí, sau đó bay lên theo đường chéo.
Cao Dương nhanh tay nhanh mắt, đạp bàn đạp và điều chỉnh tư thế của nồi cơm điện phía trước, khiến nó giống như một người đang há miệng ăn đậu, mở nắp nồi cơm theo đường chéo xuống.
Sau đó lại là một trận Vịnh Xuân Quyền với các loại cần điêu khiển. Cánh tay robot giống như là đầu rắn, uốn lượn, vặn vẹo, nhìn chằm chằm quả bóng đang bay lên với tốc độ càng ngày càng nhanh!
Dự đoán!
Nhắm chuẩn!
"Hai" Cao Dương kêu lên một tiếng!
Đẩy mạnh cả hai cái cần điều khiển!
Sau đó ngón tay cái lập tức ấn xuống nút bấm phía trên cần điều khiển bên phải!
Chỉ thấy cái nôi cơm điện có bề ngoài không đẹp kia, giống như đầu của một con rắn hổ mang tấn công tức thì! Vươn thân nghiêng về phía trước! Sau đó bịch một tiếng nắp nồi đóng lại!
Quả bóng khí heli mà Ngụy Thành tùy ý ném ra, cứ như vậy mà bị nuốt chửng thẳng vào trong nồi cơm điện... thứ thực ra được gọi là bẫy Hạt thời gian và không gian.
"Oa !"
Sở An Tình trực tiếp phát ngốc!
Khoé mắt Ngụy Thành giật giật... Đi qua gõ gõ nồi cơm điện:
"Mở ra, làm lại."
Nắp nồi cơm điện từ từ mở ra, Ngụy Thành lấy quả bóng khí heli to bằng quả bưởi ra, sau đó lại ném nó theo một hướng bất ngờ.
Bang!
Cánh tay robot dưới sự điều khiển của Cao Dương, giống như rồng bay há rộng miệng, chuẩn xác nuốt quả bóng đang bay vào trong.
"Đậu xanh?”
Lần này thì Ngụy Thành khiếp sợ thật rồi.
Anh ta lại ném quả bóng bay thêm tám lần nữa theo nhiều hướng khác nhau.
Cao Dương từ tám hướng tung ra tám đòn tấn công khác nhau, tất cả đều trúng đích!
Chụp chụp chụp!
Sở An Tình vô cùng nể tình mà vỗ tay nhiệt liệt!
Lâm Huyền xoay người, ấn vào tai nghe bluetooth, nhỏ giọng nói:
"V V, là cậu làm?"
"Không phải! Tôi nghe lời cậu hoàn toàn không tham gia vào!"
V V vô cùng hoang mang:
"Tôi vốn luôn nghĩ rằng nhóm người các cậu là một tiểu đội ô hợp, căn bản chính là ngọa long phượng sồ đi vào vũ trụ để xem trò vui... Kết quả ngàn lần không ngờ tới, từng người đều có kỹ năng riêng!"
Lần này Lâm Huyền đúng thật là phải lau mắt để nhìn Cao Dương... Quả nhiên, trên thế giới này chỉ có kẻ vô dụng thật sự, không có phế vật thật sự?
Ánh mắt hắn lại nhìn về phía Sở An Tình.
Người này còn là khủng khiếp hơn, trời sinh đã có thể chất của một phi hành gia, loại thiên phú này nếu chỉ dùng để khiêu vũ thì thật sự là quá đáng tiếc.
Còn có Cao Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận