Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 97: Mở màn (1)

"Tiệc ăn mừng có một số người không đến được, những chiếc thư mời thừa này cậu cầm đi. Có họ hàng, bạn học, bạn bè gì thì có thể mời họ đến chơi."
Lâm Huyền chỉ lấy một chiếc:
"Tôi chỉ cần một chiếc là đủ, tôi chỉ có một người bạn ở Đông Hải."
Trước đó hắn còn nói với Cao Dương là giàu sang đừng quên nhau.
Bữa tiệc tự chọn tối nay xa hoa như vậy, không thể thiếu cái thùng cơm Cao Dương đó được:
"Tiệc ăn mừng chỉ có người của công ty chúng ta sao? Ngoài giáo sư Hứa Vân".
Triệu Anh Quân gật đầu:
"Đây vốn là hoạt động nội bộ của công ty chúng ta, tôi cũng không mời người khác, sợ mọi người không thoải mái."
"Nhưng sáng nay... có một nhân vật lớn chủ động yêu cầu tham gia, nói là muốn đến chúc mừng chúng ta."
"Ai vậy?"
Lâm Huyền tò mò hỏi.
"Cậu biết mà."
Triệu Anh Quân cười cười:
"Sở Sơn Hà."
Lâm Huyền khá bất ngờ:
"Sở Sơn Hà đến ư? Không ngờ anh ta lại chủ động đến chúc mừng chúng ta."
"Nghĩ gì vậy Lâm Huyền, tất nhiên không phải chúng ta."
Triệu Anh Quân vén sợi tóc mai bên tai ra sau:
"Sở Sơn Hà không coi trọng chút việc làm ăn nhỏ và thành tựu nhỏ của chúng ta đâu, mục đích chính của anh ta đến đây là để chúc mừng giáo sư Hứa Vân."
"Tôi đã nói với cậu rồi, bao nhiêu năm nay đều là Sở Sơn Hà một mình tài trợ cho Hứa Vân. Hơn nữa, bản thân ông ta cũng là người rất nhiệt tình với sự nghiệp khoa học, tôi đoán là ông ta biết giáo sư Hứa Vân sẽ đến dự tiệc ăn mừng của chúng ta nên mới muốn đến chúc mừng Hứa Vân trực tiếp."
"Nhưng chắc chắn ông ta sẽ không ở đây quá lâu, Sở Sơn Hà là người rất có hàm dưỡng và tâm nhìn. Cùng lắm ông ta chỉ phát biểu chúc mừng, chào hỏi, gặp giáo sư Hứa Vân rồi sẽ rời đi và sẽ không ở lại ăn cơm”".
ồ...
Thì ra là vậy.
Sở Sơn Hà đến vì giáo sư Hứa Vân, như vậy thì mọi chuyện đều hợp lý.
Sự ngưỡng mộ và tôn trọng của anh ta đối với các nhà khoa học là điều ai cũng thấy. Hứa Vân có thể đạt được thành tựu như vậy, có lẽ Sở Sơn Hà còn vui hơn cả bản thân Hứa Vân.
Phải nói rằng, tiệc ăn mừng lần này của công ty MX... cũng được coi là [hội tụ anh tài].
Có thể mời được giáo sư Hứa Vân đã là vinh dự lắm rồi.
Không ngờ Sở Sơn Hà cũng sẽ đến dự tiệc ăn mừng.
"Tiệc ăn mừng của chúng ta đúng là có giá trị thật, hai người có địa vị cao nhất thành Đông Hải đều đến."
Lâm Huyền cười nói. Triệu Anh Quân không nói gì, chỉ nhìn Lâm Huyền, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Điều này khiến Lâm Huyền cảm thấy rất khó chịu, trên mặt mình có ruồi sao?
"Sao vậy, Triệu tổng?"
Triệu Anh Quân cười đầy ẩn ý, tiếp tục nói:
"Câu nói này của cậu cũng không sai, tiệc ăn mừng của chúng ta đúng là có giá trị thật.
"Còn nhớ lần trước tham dự tiệc gây quỹ khoa học, tôi đã nói gì với cậu không? Trước đây, mỗi lần Sở Sơn Hà tham dự tiệc quan trọng, ông ta đều sẽ dẫn theo cô con gái cưng của mình, giống như khoe khoang vậy... Sợ mọi người không biết ông ta có một cô con gái xinh đẹp như vậy."
"Cho nên...
Cô ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền:
"Lần này Sở Sơn Hà cũng không đến một mình".
"Ông ta nói sẽ dẫn theo con gái mình..."
"Sở An Tình”.
Sở An Tình cũng đến ư?
Lâm Huyền có cảm giác như đang tụ tập đánh mạt chược vậy.
Một bữa tiệc ăn mừng nhỏ bé, thế mà đủ loại người đều kéo đến.
Từ trước đến nay, việc đàn ông ta dẫn theo gia đình tham dự tiệc luôn là biểu hiện của sự tôn trọng cao nhất, thể hiện sự coi trọng đối với bữa tiệc đó.
Sở Sơn Hà dẫn theo con gái đến, bản thân cũng không phải chuyện gì lạ. Ngoại trừ...
Ánh mắt cười như không cười của Triệu Anh Quân! Rõ ràng là vậy.
Sự hiểu lầm về bức tranh trước đó vẫn chưa được giải quyết.
"Triệu tổng”.
Lâm Huyền cảm thấy nhất định phải làm rõ mọi chuyện, nói rõ ràng:
"Tôi thấy để tránh những hiểu lầm không đáng có sau này, tốt hơn hết là tôi nên nói thẳng ra."
"Cậu nói đi."
"Bức tranh đó là do tôi vẽ bừa, cô nói giống Sở An Tình, thực sự chỉ là trùng hợp.”
"Hơn nữa, chúng ta đều biết Sở Sơn Hà là người như thế nào, con gái ông ta còn nhỏ như vậy... Tôi lại không phải chán sống, sao lại có thể động vào suy nghĩ đó.
Triệu Anh Quân bị Lâm Huyền chọc cười:
"Nói thẳng ra thì cũng đúng, khi cậu đã nói rõ ràng như vậy, cậu hiểu được lý lẽ này là tốt rồi. Tôi cũng không có ý gì khác, chỉ hy vọng cậu đừng vì thế mà rước phải rắc rối."
"Sở Sơn Hà không chỉ đơn giản là chủ tịch thương hội trên danh nghĩa, năng lực của ông ta, sau này cậu sẽ dân hiểu được, đây là người không thể đắc tội nhất ở thành Đông Hải".
"Còn về việc bức tranh của cậu và Sở An Tình có giống nhau hay không... Tối mai cậu gặp cô ấy, chẳng phải tự mình xác nhận là rõ sao."
Lâm Huyền gật đầu, hắn thực sự cũng rất tò mò về chuyện này, câu trả lời sẽ được tiết lộ vào bữa tiệc ăn mừng tối mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận