Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 500: Ánh mắt và câu đố (2)

"Một người nói chuyện bằng câu đố."
Lâm Huyền thẳng thắn tóm tắt:
"Cô ta đúng là một người nói chuyện bằng câu đố, kiểu người đáng bị Batman đánh chết."
"Cô ta luôn như vậy sao?"
Lưu Phong nhìn Lâm Huyền bằng ánh mắt đầy cảm thông.
"Điều đó... tôi không rõ."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Tôi cũng mới chỉ gặp cô ta hai lần, tổng thời gian gặp nhau không quá 10 phút."
Lưu Phong nửa mở mắt, không tin nổi nhìn Lâm Huyền:
"Thật sao? Hai người chỉ mới gặp nhau hai lần?"
"Ừ, có gì đáng ngạc nhiên đâu."
"Nhưng hai người... trông rất quen thuộc, như đã biết nhau từ lâu."
Lưu Phong vẫn không thể tin được.
Hắn ta nhìn Lâm Huyền, rồi nhìn vào khung cửa nơi Hoàng Tước vừa dựa vào, chớp chớp mắt:
"Đặc biệt là người phụ nữ vừa rồi, cậu gọi cô ta là Hoàng Tước? Ánh mắt cô ta nhìn cậu hoàn toàn không giống như người chỉ gặp hai lần. Ánh mắt cô ta nhìn cậu rất quen thuộc, cảm giác như... cảm giác như nhìn..."
Lưu Phong gãi tai, không nghĩ ra được một từ phù hợp.
"Như thế nào?"
Lâm Huyền tò mò hỏi. "Ánh mắt cô ta nhìn cậu giống như nhìn..."
Lưu Phong mím môi, nói ra câu trả lời mà hắn ta cho là phù hợp nhất:
"Giống như nhìn người yêu vậy."
"Ha ha."
Sau một lúc im lặng, Lâm Huyền bỗng bật cười, vỗ vai Lưu Phong:
"Lưu Phong à, thực ra tôi luôn có định kiến với anh, nghĩ rằng anh là người không giỏi nói chuyện, không biết đùa, nghiêm túc và thực tế, không ngờ anh cũng khá hài hước, thật khiến tôi bất ngờ."
"Không không."
Lưu Phong dứt khoát lắc đầu:
"Tôi không đùa với cậu, tôi chỉ nói sự thật, những gì tôi nói đều là thật:
Lâm Huyền không đồng tình:
"Anh là nhà khoa học, làm sao hiểu được những chuyện tình cảm này."
"Cậu không thể nói như vậy được, Lâm Huyền, cậu thực sự có định kiến rất nặng nề về các nhà khoa học. Đừng quên, tôi đã từng yêu,' Lưu Phong nhìn Lâm Huyền:
"Cậu đã từng yêu chưa?”
"Tôi..."
Lâm Huyền bối rối, thu lại nụ cười:
“Tôi thực sự chưa từng.”
"Vậy thì đúng rồi, cậu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, cũng không có bạn gái, nên đương nhiên cậu không hiểu phụ nữ”.
Lưu Phong khẽ hừ một tiếng, như một người anh lớn, vỗ vai Lâm Huyền một cách đầy ý nghĩa:
"Ánh mắt cô ta nhìn cậu không sai đâu, tin tôi đi, ánh mắt của phụ nữ nhìn người mình yêu, đó là sự quen thuộc không lẫn vào đâu được."
"Sao anh có thể chắc chắn như vậy?"
Lâm Huyền quay đầu lại.
"Bởi vì..."
Gương mặt Lưu Phong vốn nghiêm túc bỗng trở nên đậm đà cảm xúc:
"Ánh mắt của Thất Thất nhìn tôi cũng như vậy."
Lưu Phong dừng lại một chút, giọng nói đầy nhớ nhung:
"Khi bệnh tình của cô ấy càng nặng, cảm giác thời gian không còn nhiều, ánh mắt của cô ấy càng như vậy. Muốn nhìn tôi, muốn nhìn nhiều hơn, nhưng lại luôn tránh ánh mắt, nhưng mỗi khi đối diện, lại lộ ra nụ cười đầy tiếc nuối và không nỡ rời xa... giống như ánh mắt của người phụ nữ vừa rồi nhìn cậu."
"Vì vậy... tôi không thể nhìn nhầm được đâu, Lâm Huyền...
Lâm Huyền không nói gì.
Hắn quay người, nhìn Lưu Phong đang im lặng.
Trong khoảnh khắc này, hắn tin.
Bởi vì ánh mắt của Lưu Phong cũng giống như vậy.
Giống hệt ánh mắt của Lý Thất Thất trước đây, cũng giống như ánh mắt của Hoàng Tước vừa rồi.
Có lẽ...
Đúng như Lưu Phong đã nói.
Hắn không hiểu phụ nữ, hắn không hiểu tình yêu.
Nhưng hắn đã trải qua tình yêu, trải qua sinh tử biệt ly, trải qua sự ra đi của người yêu và nỗi nhớ nhung vô vọng. Đó là kinh nghiệm đáng tin cậy hơn lý thuyết.
Không hiểu.
Nhưng lại khắc sâu trong lòng.
Lâm Huyền cũng võ vai Lưu Phong:
"Được rồi, mặc dù tôi rất muốn công nhận lời của anh... nhưng sự thật không phải như anh nghĩ. Anh cũng thấy đấy, dù cô ta rất xinh đẹp, nhưng tuổi ít nhất cũng ngoài ba mươi, có khi gần bốn mươi. Tôi và người phụ nữ tuổi này không thể có câu chuyện gì đâu. Thực lòng mà nói... tôi vẫn thích những người trẻ hơn."
"Được rồi, đừng nói nữa, anh bắt đầu công việc đi. Dù cô ta là người nói chuyện bằng câu đố, nhưng mỗi lần xuất hiện đều rất đúng lúc, tuyệt đối không phải trùng hợp. Vì vậy, tôi cũng đồng ý với những gì anh vừa nói -".
"Thiết kế của anh về chiếc đồng hồ thời gian và không gian có thể không có vấn đề gì, lý do mà nó không đo được sự biến đổi của độ cong thời gian và không gian, có lẽ như chúng ta đã suy đoán, là chưa tìm được một tham chiếu hợp lý, chưa thực sự hiệu chuẩn đúng."
"Nếu anh thực sự tin rằng độ cong thời gian và không gian, sự biến động của Đường Thế Giới liên quan đến hằng số vũ trụ, thì hãy bắt đầu nghiên cứu từ đây. Vừa rồi Hoàng Tước cũng nói, trên thế giới này không có đúng sai tuyệt đối, dù tôi là nhà đầu tư của anh, anh cũng không cần quá quan tâm đến những gợi ý của tôi, anh có quyền tự do hoàn toàn, cứ theo ý tưởng ban đầu mà nghiên cứu."
Lưu Phong gật đầu.
Hiện tại hắn ta cũng không có một hướng đi chính xác về hằng số vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận