Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 456: Người ở lại (5)

Nhưng sau khi nói chuyện với Cao Dương, cô ấy mới dám chắc chắn rằng cô gái trong bức tranh của học trưởng Lâm Huyền... chính là cô ấy!
Bởi vì hắn không có một bạn nữ nào thời trung học giống cô ấy!
Mỗi khi nghĩ đến điều này.
Sở An Tình không khỏi cảm thấy tim đập thình thịch, má nóng lên...
Học trưởng Lâm Huyền vẽ bức tranh này từ khi nào?
Là...
Là từ buổi tối gặp mặt lần đầu tiên ở tiệc mừng công của MX sao?
Nếu đúng như vậy...
Sở An Tình vội vàng lắc đầu, ngượng ngùng không dám nghĩ tiếp.
Cô ấy chuyển sự chú ý, nhìn lại bức tranh phác họa màu nước vẽ Lâm Huyền, Quý Lâm và cô ấy.
"Vậy bức tranh phác họa này... học trưởng Lâm Huyền đã vẽ xong từ khi nào?"
Bố cô ấy mấy ngày trước có nói rằng, khi Lâm Huyền đi thẩm vấn Quý Lâm, yêu cầu tắt hết các thiết bị giám sát, cũng không rõ họ đã nói gì.
Nhưng khi Lâm Huyền ra khỏi phòng thẩm vấn, ánh mắt hắn trở nên kiên định hơn nhiều, không còn do dự, chuẩn bị thực hiện kế hoạch dụ rắn ra khỏi hang.
Chắc chắn... hắn đã nhận được câu trả lời nào đó.
Và sau đó, khi Quý Lâm ra khỏi phòng thẩm vấn, trong tay hắn ta cầm một bức tranh phác họa mà Lâm Huyền tặng.
Vậy nên, chắc chắn đó là bức tranh này.
Sở An Tình chống cằm suy nghĩ...
"Học trưởng Lâm Huyền, rốt cuộc là để lừa lời khai của Quý Lâm, đánh vào tình cảm, cảm hóa Quý Lâm nên mới vẽ bức tranh này tại nhà?"
"Hay là...
"Hắn đã vẽ sẵn từ trước, chỉ là lúc đó không muốn đưa cho Quý Lâm, nên mới nói dối là bận công việc chưa vẽ xong?”
Sở An Tình lắc đầu.
Không thể đoán ra.
Tuy nhiên.
Cô ấy thích tin rằng...
Bức tranh này đã được vẽ sẵn từ trước, phải không?...
Thiểm Tây, Scian ngoại ô thành phố, căn nhà cấp 4.
Lưu Phong cầm khung ảnh trên bàn lên.
Bên trong là bức ảnh tốt nghiệp của hắn ta và Lý Thất Thất, cả hai mặc áo choàng tốt nghiệp ngồi trước thư viện trường, đây là bức ảnh cuối cùng của hai người.
Hắn ta gấp giá đỡ phía sau khung ảnh lại, cùng với những thứ trên bàn bỏ vào ba lô.
Kéo vali hành lý bên cạnh lên.
Nhìn căn nhà sạch sẽ, gọn gàng...
Hành lý cho chuyến đi này đã sẵn sàng. Đã rất lâu rồi hắn ta chưa ra ngoài xa, và lần này, rõ ràng là sẽ đi rất lâu.
"Anh đi đây, Thất Thất“.
Hắn ta nhìn quanh căn nhà sắp trở nên trống rỗng rất lâu, bên trong có dấu vết cuộc sống của hắn ta và Thất Thất ở khắp mọi nơi.
Rồi.
Mở cửa, bước đi.
Đi ra đường, đón một chiếc taxi.
Người lái xe nhiệt tình thấy Lưu Phong có nhiều hành lý, liên mở cửa xe, mở cốp sau, giúp Lưu Phong đặt chiếc vali nặng vào:
"Ôi chao! Nặng thật đấy... Cậu đi đâu vậy, mang nhiều đồ thế".
"Đi Đông Hải."
"Đông Hải tốt mà, ăn chơi giải trí đều rất tuyệt, cậu đi du lịch một mình à... 2".
"Không."
Lưu Phong lắc đầu:
"Tôi đi tìm bạn, đến Đông Hải để nghiên cứu."
“Nghiên cứu?”
Người lái xe ngẩng đầu lên, nhìn Lưu Phong với vẻ hiểu ra:
"Ồ! Tôi hiểu rồi! Cậu là nhà khoa học! Cậu nghiên cứu lĩnh vực khoa học nào vậy?"
Lưu Phong lắc đầu:
"Tôi không phải là nhà khoa học... tôi chỉ là một sinh viên nghiên cứu toán học, không xứng đáng được gọi là nhà khoa học. Hơn nữa... những kết quả nghiên cứu của tôi đã được kiểm chứng nhiều lần, đầu sai lầm, không có thành quả gì cả."
Người lái xe đứng ngây ra, nhăn mày, không hiểu nổi:
"Vậy nếu đã thử nhiều lần mà đều sai, thì còn nghiên cứu làm gì nữa? Nghiên cứu một thứ sai lầm có ý nghĩa gì?"
"Nhưng bạn tôi từng nói..."
Lưu Phong dừng lại, tiếp tục nói:
"Hắn nói, trên thế giới này, trong vũ trụ này có rất nhiều điều không phải lúc nào cũng tuyệt đối. Có rất nhiều thứ, dù sai một nghìn lần, một vạn lân, một tỷ lần cũng không sao; nhiêu thứ chỉ cần đúng vào thời điểm quan trọng nhất, đúng một lần là đủ."
"Thật nực cười!"
Người lái xe nghe xong, cười khẩy:
"Chỉ đúng một lần thì có ích gì? Cái lần đúng đó có thể làm gì?"
Lưu Phong mỉm cười.
Ngẩng đầu lên.
Nhìn mặt trời mọc lên:
"Hắn nói, có lẽ chỉ cần đúng một lần..."
"Là có thể cứu cả thế giới:
"Tôi tin hắn"...
Rầm.
Đế Đô.
Một tòa nhà đỏ uy nghi cổ điển, cửa lớn mở ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận