Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 356: Anh giỏi thì anh lên lái đi (1)

"Tôi ăn no rồi, hai người tiếp tục đi, không làm phiền hai người nữa."
"Hả?"
Tô Tô ngẩng đầu lên đầy nghi hoặc, nhìn Triệu Anh Quân.
Chỉ thấy đối phương đứng dậy nhẹ giọng nói:
"Hôm nay tôi chỉ đơn giản là ghép bàn ăn cơm, không phải đến đây để xem mắt, Lâm Huyền cũng không phải là người như cô nghĩ."
"Vì vậy, cô cũng không cần phải ở đây để cáu kỉnh, xem mắt thôi mà, thành thì thành, không thành thì cũng đừng làm mất hòa khí, đã gặp thì ắt có chia tay."
"Cô không đến đây để xem mắt sao!?"
Tô Tô vô cùng kinh ngạc:
"Vậy cô ngồi đây làm gì! Cô và anh ta rốt cuộc là có quan hệ gì!"
Triệu Anh Quân cầm áo khoác của mình khoác lên người, nhìn Tô Tô từ trên cao xuống:
"Tôi là sếp của cậu ấy".
"Hai người các người đùa tôi à!"
Tô Tô bật dậy khỏi chỗ ngồi!
"Lâm Huyền."
Triệu Anh Quân không thèm để ý đến Tô Tô nữa, mặc áo khoác vào, xách túi xách nhìn Lâm Huyền:
"Cậu đã nhiều ngày không đi làm rồi, còn rất nhiều công việc đang chờ cậu làm đấy".
Cô ấy nâng ngón trỏ xách túi lên rồi chỉ vào Lâm Huyền:
"Ngày mai sáng đến văn phòng tôi, không được xin nghỉ."
"Vâng."
Lâm Huyền đáp. Triệu Anh Quân nghe Lâm Huyền đáp ứng, cười khẽ một tiếng, rất hài lòng.
Cô ấy đi giày cao gót, nhanh chóng rời đi.
Nhìn người phụ nữ tự xưng là sếp của Lâm Huyền vênh mặt đắc thắng bỏ đi, Tô Tô nhíu mày, bĩu môi, rất khó chịu.
Rõ ràng hai người này là liên hợp lại để trêu chọc cô ấy mài.
Đặc biệt là người phụ nữ kiêu ngạo kia, cô ấy đã là sếp của Lâm Huyền thì Lâm Huyền chắc chắn không dám để sếp phối hợp với hắn diễn trò.
Vở kịch vừa rồi, hiển nhiên là cô ấy ứng biến tại chỗ, cố ý trêu chọc cô!
Điều này khiến cô ấy rất bối rối...
Khiến cô ấy như... Đang ghen tuông vì người đàn ông này vậy! Đúng là khiến người ta chê cười mài.
Tô Tô cảm thấy như có kiến bò khắp người, cả đời này cô ấy chưa từng mất mặt như vậy.
"Thực ra cô ấy thấy tầng một của nhà hàng đã đầy, không còn chỗ, sau đó trùng hợp thấy tôi đang ăn ở tầng hai nên mới lên."
Lâm Huyền chủ động giải thích với Tô Tô.
Dù sao đây cũng là đối tượng xem mắt mà Sở Sơn Hà giới thiệu cho hắn, không nhìn mặt sư mà cũng phải nể mặt Phật, nếu không Sở Sơn Hà cũng mất mặt, cho nên Lâm Huyền vẫn định cho cô ấy một bậc thang để xuống, mọi người vui vẻ chia tay:
"Lúc đó cô đi, cô ấy cũng không nhìn thấy cô nên tưởng tôi tự mình ăn ở đây. Cho nên... đây chỉ là hiểu lầm tình cờ, cô cũng đừng để trong lòng nhé."
"Cô ấy là sếp của anh thật à?"
Tô Tô nhìn chằm chằm Lâm Huyền.
"Đúng vậy."
Lâm Huyền thành thật trả lời:
"Cô ấy chính là tổng giám đốc của công ty MX !"
"Trẻ như vậy à!"
Tô Tô giật mình.
Đương nhiên cô ấy công ty MX, loại kem dưỡng ẩm cô ấy đang dùng chính là thương hiệu Rhine, hiệu quả còn tốt hơn cả những thương hiệu xa xỉ đắt tiền hơn mấy nghìn tệ mà cô ấy từng mua trước đây, đúng là công nghệ đen trong giới mỹ phẩm.
Nhưng cô ấy thường không quan tâm đến chuyện thương trường, bạn bè xung quanh cũng đều là những tiểu thư con nhà giàu, mọi người thường chỉ chơi bời nên cũng không nói đến những chuyện này, cho nên bây giờ cô ấy mới biết tổng giám đốc của công ty MX lại trạc tuổi mình... mới kinh ngạc như vậy:
"Còn xinh đẹp nữa."
"Đúng vậy."
Lâm Huyền gật đầu khẳng định, hôm nay Triệu Anh Quân thay hắn ra mặt trút giận, hắn ít nhiều cũng phải khen ngợi vài câu:
"Tính cách cũng rất tốt, mọi người trong công ty chúng tôi đều rất kính phục cô ấy."
"Hừ..”
Tô Tô liếc nhìn Lâm Huyền một cách khó chịu:
"Anh đang chỉ cây dâu mắng cây hoè nói tính cách tôi không tốt sao? Hai người cũng đừng ở đây giả vờ làm người tốt! Tôi nhìn hai người như vậy là biết chắc chắn có quan hệ không bình thường! Anh thành thật nói đi, có phải anh muốn bám váy đàn bà giàu có để làm tiểu thịt tươi ăn bám không?”
Lâm Huyền cười cười, không trả lời câu hỏi này của cô ấy.
Người với người, đúng là không so sánh thì không có đau thương...
Trước đây hắn cũng là so sánh với C C mới thấy tính cách của Sở An Tình thực sự rất tốt; hôm nay lại so sánh với Tô Tô trước mắt... chỉ số EQ cao và sự đáng yêu hiểu chuyện của Sở An Tình đã có thể coi là ở cấp độ tiên nữ rồi.
Bất cứ lúc nào nói chuyện với Sở An Tình cũng rất thoải mái, hơn nữa cô ấy chưa bao giờ khiến người khác khó xử.
Ngay cả bức tranh phác họa đó, lúc đó hắn nói dối ngớ ngẩn như vậy, cô ấy lại tiếp giúp hắn giải vây, không hề khiến Lâm Huyền bối rối.
Hơn nữa, cách nói chuyện của Sở An Tình lúc nào cũng nhẹ nhàng tươi cười, so sánh ra, Tô Tô trước mắt này giống như vừa chui ra từ đống thuốc súng vậy... khó ở quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận