Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 966: Thân thế của Ngu Hề (2)

Đại Kiểm Miêu và con gái của hắn ta;
Lê Thành và Lê Ninh Ninh;
Sở Sơn Hà và Sở An Tình;
Mỗi cô con gái đều là viên ngọc quý trên tay cha mình, đều là sự tồn tại được cha coi như sinh mệnh.
Giống như lời nói đầy chắc chắn của Hứa Vân...
Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ trở thành một người cha, đến lúc đó cậu sẽ hiểu.
"A !"
Nước oxy già đổ lên vết thương trên cánh tay của Ngu Hề, dù mạnh mẽ như cô ấy cũng không nhịn được cau mày, cắn chặt răng, hít một hơi lạnh.
"Đau không?"
Lâm Huyền quan tâm hỏi.
"Ừ."
Ngu Hề mím chặt môi, gật đầu.
"Cố gắng chịu một chút, anh đang dùng nước oxy già để làm sạch vết thương cho em."
Lâm Huyền giữ chặt bắp tay phải của Ngu Hề, muốn giúp cô ấy giảm bớt đau đớn.
Nhưng hắn phát hiện...
Ngu Hề thực sự khỏe hơn hắn nghĩ, cơ bắp rất cứng, không thể ấn được.
"Cũng may, vết thương không sâu, chỉ sâu hơn vết thương ngoài da một chút, và vết cắt rất thắng, qua vài ngày là sẽ lành thôi."
Lâm Huyền tiếp tục bôi thuốc cho Ngu Hề, sau đó chuẩn bị băng bó.
"Một ngày là đủ rồi."
Ngu Hề nhìn Lâm Huyền bằng đôi mắt xanh biếc, nhẹ nhàng nói:
"Cơ thể của chúng ta được tăng cường toàn diện, bao gồm cả hệ thống miễn dịch và khả năng tái tạo da, vết thương ngoài da như thế này chỉ cần một ngày là có thể lành, vết thương sâu hơn có thể sẽ lâu hơn vài ngày.. nhưng cũng không mất quá nhiều thời gian."
"Được thôi."
Lâm Huyền dùng bông gạc y tế lau sạch vết máu trên cánh tay cô ấy, sau đó cẩn thận quấn băng quanh cánh tay của Ngu Hề từng vòng một.
Xử lý xong, hắn vặn chặt các chai lọ còn lại, đặt lại vào hộp thuốc.
Ngu Hề nhìn cánh tay phải của mình đã được xử lý hoàn hảo, lắc lắc cái đuôi ngắn như đuôi chuột phía sau đầu, nghiêng đầu nhìn Lâm Huyền:
"Anh cũng khá giỏi băng bó đấy chứ, xử lý tốt thế này."
"Anh cũng mới học thôi."
Lâm Huyền đặt hộp thuốc trở lại cốp xe, quay lại nói:
"Chỉ là anh cẩn thận thôi."
Hắn dừng lại một chút.
Vài lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng...
Hắn vẫn mở miệng, hỏi điều mà mình vừa nghĩ Ta:
"Ngu Hề".
Lâm Huyền nhìn vào đôi mắt ngước lên của Ngu Hề:
"Có thể nói cho anh biết.. về cha mẹ của em không?”
"Em không có cha mẹ.”
Ngu Hề nhìn Lâm Huyền, nói nhỏ:
"Em không biết cha mẹ mình là ai, từ nhỏ em đã là trẻ mồ côi, không ai nói cho em biết cha mẹ em là ai."
Lâm Huyền không nói gì.
Đây là một câu trả lời phủ định trực tiếp.
Ngược lại... khiến hắn cảm thấy khó hiểu.
Nếu Ngu Hề trả lời "em không thể nói" hoặc "em không tiện nói", thì có nghĩa là chắc chắn có điều gì đó ở đây.
Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của Lâm Huyền lóe lên ý tưởng là Ngu Hề... có thể nào là con của Hoàng Tước không?
Và nếu cô ấy thực sự là con của Hoàng Tước.
Hoàng Tước chính là Triệu Anh Quân.
Hơn nữa, trong thời không của Hoàng Tước, rất có thể hắn và Hoàng Tước là vợ chồng.
Kết nối các manh mối này...
Vậy chẳng phải nói rằng!
Ngu Hề, là con gái của mình và Triệu Anh Quân ở một thời không nào đó?
Giả thuyết này quá viển vông.
Đến mức...
Lâm Huyền cảm thấy như đang đọc truyện huyền ảo.
Người ta thường nói mỗi người cha khi đối diện với con gái mình, đều ích kỷ.
Lâm Huyền cũng cảm nhận sâu sắc điều đó.
Hắn không nghĩ mình là thánh nhân, đặc biệt là trong việc đối xử với con gái... hắn không chắc rằng nếu sau này mình thực sự có con gái, liệu mình có trở thành người yêu con như Sở Sơn Hà hay không; nhưng ít nhất với suy nghĩ hiện tại của hắn, hắn chắc chắn sẽ không cho phép đưa con gái mười mấy tuổi của mình trở ve quá khứ để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm.
Đừng nói đến việc gửi con gái trở về quá khứ để làm nhiệm vụ. Ngay từ giai đoạn huấn luyện và tuyển chọn ban đầu, bàn tay lạnh lùng của Lâm Huyền sẽ ngay lập tức loại bỏ điều đó.
Không có người cha nào có thể chấp nhận con gái mình từ nhỏ đã không có cuộc sống mà chỉ có huấn luyện, và rồi lên một chuyến tàu một chiều xuyên không, chết nơi đất khách quê người, mãi mãi không thể trở về bên mình.
Cũng không có người mẹ nào có thể chấp nhận chuyện này.
Nếu là con gái đã trưởng thành thì không nói... cô ấy có cuộc sống riêng, có lựa chọn riêng.
Những cô gái nhỏ như Ngu Hề, đáng lẽ phải được nâng niu trong lòng bàn tay, làm sao có thể để cô ấy thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm có đi mà không có về, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng?
Có lẽ.
Chỉ có trẻ mồ côi.
Không ngạc nhiên khi Ngu Hề nói cô ấy không biết cha mẹ là ai, là một trẻ mồ côi.
Những đứa trẻ không được ai yêu thương, mới bị huấn luyện như đặc vụ.
Lâm Huyền lại nghĩ đến giả thuyết vô trách nhiệm vừa rồi...
Ngu Hề có thể là con gái của Hoàng Tước không?
Thực ra từ góc độ logic thời không, rất nhiều vấn đề không thể giải thích rõ ràng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận