Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 727: Đáp án của An Tình (2)

"Thế giới này là thật, hay là thế giới giả lập được dựng ở trong một studio."
...
Lâm Huyền thao thao bất tuyệt nói.
Sở An Tình trợn mắt há hốc mồm, trên đầu đã bắt đầu bốc khói:
"Anh... Em có thể hiểu được tình huống anh đang nói, dù sao trên thị trường có rất nhiều bộ phim điện ảnh có kịch bản tương tự, cho nên trong đầu em cũng có một chút khái niệm về tình huống anh đang giả định. Sở dĩ nhân vật chính trong bộ phim 'The Truman Show' có thể phát hiện ra hắn đang ở trong thế giới là hư ảo, là do sai lầm của tổ tiết mục, để nhân vật chính phát hiện ra sơ hở, nên hắn mới sinh ra hoài nghi."
"Theo cách nói của em, nếu loại trừ khả năng sai sót của đạo diễn và của đối phương, thì thực sự không thể nghĩ ra cách nào khác để phá giải. Dù sao... không phải có câu thơ từng nói thế này 'Hình dáng Lư Sơn không thấy mặt, chỉ vì thân giữa núi non này, nếu anh đang đứng ở trong núi Lư Sơn thì anh đương nhiên sẽ không bao giờ nhìn thấy được toàn cảnh của nó, đúng như lời anh đã nói, bản thân đang ở trong một thế giới giả dối... thì khó có thể chứng minh thế giới là giả dối?"
Lâm Huyền gật gật đầu nói:
"Đạo diễn và kẻ thù không phải là hoàn toàn không có sai lầm, chúng ta giả sử thế này đi. Chúng ta có một cái két sắt, thứ này là sai sót của đạo diễn và kẻ thù, cũng là hy vọng duy nhất của chúng ta. Em có thể bỏ một món đồ hoặc một tờ giấy nhỏ từ trong hiện thực vào trong đó; sau đó em vẫn có thể tìm thấy cái két sắt này ở trong thế giới hư ảo kia; em có thể mở nó ra thông qua mật mà và nhìn thấy những thứ mà mình đã bỏ vào bên trong."
"Đây là chỗ dựa duy nhất em có thể sử dụng, cũng là con đường duy nhất có thể trao đổi đồ vật và thông tin với thế giới thực. Vì vậy, nếu muốn tìm cách chứng minh thế giới kia là thật hay giả, thì em chỉ có thể quay xung quanh chiếc két sắt này."
Đến lúc này.
"Nhưng mà..."
Lâm Huyền cười cười, đưa tay đánh gãy nàng:
"Kẻ địch hoặc là đạo diễn có đủ thời gian để có thể phá giải mật mã két sắt kia trước khi chúng ta thức tỉnh, cho dù là phá giải bằng phương pháp thủ công cũng được, hay phá giải bằng bạo lực cũng được, tóm lại, bọn họ có khả năng biết trong két sắt có cái gì trước cả em."
"Nhưng mà, đừng vội vui mừng, vấn đề này không có đơn giản như vậy, nếu không thì anh cũng đã không phiên muộn suy nghĩ lâu như vậy mà không nghĩ ra được câu trả lời nào khả thi, bởi vì ngoài những giả định trước đó... chúng ta còn có thêm một hạn chế bổ sung."
"Anh biết em định nói cái gì, chắc chắn là em định bảo bạn bè bỏ vào trong két sắt một thứ mà chính mình cũng không biết là gì, sau đó tự mình cài đặt một cái mật mã mà không ai biết, sau khi đến thế giới kia mở két sắt ra để nhìn đồ vật bên trong sau đó quay về xác nhận lại với bạn bè, là có thể biết rõ thế giới kia là thật hay là giả."
"Họ sẽ tạo một bản sao y hệt chiếc két sắt, họ cũng tạo một bản sao chính xác về nội dung ẩn bên trong. Sau đó, bọn chúng đặt chiếc két sắt giả này bên cạnh em khi em vừa mới thức dậy. Đừng quên các giả định trước đây của chúng ta... tất cả các đạo cụ giả đều trông giống như thật. Chúng ta không bao giờ có thể phân biệt chiếc két sắt và những đồ vật được giấu bên trong là thật hay giả nếu chỉ nhìn bằng mắt thường... Sở An Tình chợt hiểu ra, cô ngẩng đầu lên định nói!
Đây là thế giới của người thông minh.
Mà đầu óc của Sở An Tình...
Cũng sắp bị nướng chín rồi.
Lâm Huyền mới nói xong vấn đề hoàn chỉnh.
Không thể đơn giản như cho thêm một chút ớt vào bát mì rồi ăn được hay sao?
Vì sao những người thông minh thường hay muốn tra tấn đầu óc của mình?
Tại sao phải đưa ra một vấn đề khó như vậy cho chính mình?
Bộ não sắp bị nướng chín của cô kháng nghị:
"Cái này...
A..
Suy nghĩ đi! Suy nghĩ đi! Suy nghĩ đi!
Nhàng chóng lắc đầu.
Sau đó.
Bùm!
Sở An Tình chớp chớp mắt mấy cái, thò tay gãi gãi đầu, cau mày trâm tư một chút.
Cô bất đắc dĩ thở dài, hai tay xoa xoa tóc, mái tóc màu nâu mềm mại mới vừa rồi còn chỉnh tề, hiện tại đã bị coi vò rối tung.
Hơn nữa...
Trên ngón tay còn đang quấn vài cọng tóc, lúc vò đầu không để ý liền kéo xuống, đau đến mức khiến Sở An Tình ai nha một tiếng.
Cô nhìn mấy sợi tóc còn đang quấn trên ngón tay, gỡ nó xuống, tiện tay ném ở thùng rác bên cạnh:
"Xin lỗi, học trưởng Lâm Huyền, hình như em có chút không biết tự lượng sức mình."
Sở An Tình ngượng ngùng cười cười:
"Trở về em sẽ tranh luận với ba của em một phen! Xem ra mấy câu danh ngôn trong quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kia không phải cái nào cũng đúng 100%. Anh nghĩ thử đi, vấn đề anh nói ra phức tạp như vậy, cho dù như thế nào cũng không thể nghĩ đơn giản được... nếu gặp cái đề bài này ở trong một cuộc thi logic, thì thời gian đọc đề cũng phải mất mấy phút rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận