Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 68: Ăn trộm và ăn cắp

Ngay khi cầm bản thảo trên tay, Hứa Vân đã không nhịn được mà chế nhạo sự ngu ngốc của mình.
"Đúng là chó cùng rứt giậu...'.
Tin rằng một sinh viên trường nghệ thuật có thể giải quyết được bài toán băng tinh, chẳng khác gì tin rằng Van Gogh có thể giải quyết được máy khắc quang.
Nhưng Hứa Vân vẫn đeo kính lên nghiên cứu bản thảo.
Lúc đầu, ông ấy chỉ cảm thấy chàng trai trẻ này đã bỏ công sức, tra cứu không ít tài liệu.
Nhưng...
Càng xem về sau.
Hứa Vân càng nhíu mày.
"Cậu ta cũng hiểu cái này sao? Nghĩ ra như thế nào vậy?"
Soạt !
Hứa Vân vung tay, quét sạch đồ đạc trên bàn thí nghiệm.
Sau đó đặt bản thảo ngay ngắn trên bàn, bản thân cũng ngồi thẳng dậy nghiêm túc hơn.
"Cảm giác như thiếu gì đó ở đây..."
"Còn chỗ này thì sao lại ra được kết quả này? Quá trình có vẻ hơi nhảy cóc... nhưng nhìn chung thì vẫn khớp."
Hứa Vân xem đến mức hơi choáng, cảm thấy bản thảo này có vẻ rời rạc. Ông ấy lật toàn bộ bản thảo ra, phát hiện không có lỗi đóng gáy, không thiếu trang nên đành gãi đầu đọc tiếp.
Dần dần...
Trán Hứa Vân bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
"Bản thảo này... Thực sự có giá trị!"
Ông ấy là chuyên gia.
Vì vậy, chỉ cần xem qua vài trang đầu, ông ấy có thể khẳng định 100% rằng mặc dù bản thảo này không đầy đủ, có phần nhảy cóc, một số ký hiệu nhỏ bị sai...
Nhưng không thể phủ nhận.
Đây chắc chắn là một bản thảo nghiên cứu khoa học thực sự!
Không phải bịa đặt, cũng không phải do dân khoa học viết, mà là những thông số thực tế có dữ liệu thí nghiệm chứng minh.
Ông ấy có thể hiểu được nửa đầu bản thảo, tương đối cơ bản. Nhưng một số "ý tưởng kỳ lạ" ở phần sau lại là điều ông ấy chưa từng nghĩ đến.
Soạt.
Hứa Vân lật thêm một trang nữa.
Phía sau là rất nhiều phương trình hóa học, công thức, công thức phân tử, thông số dữ liệu thí nghiệm...
Đây mới thực sự là kho báu!
Không chần chừ, Hứa Vân lập tức hành động.
Ông ấy làm trống đầu óc của mình, hoàn toàn theo các dữ liệu và bước thí nghiệm ghi trong bản thảo để bắt đầu thao tác. Bản thảo có đầy đủ các thông số và phản ứng chỉ tiết nên làm theo không khó.
Mặc dù một số phương trình không liên kết được với nhau, giữa chúng rõ ràng có những bước bị thiếu. Nhưng Hứa Vân đã nghiên cứu trong lĩnh vực này nhiều năm, bản thảo đã gợi ý đến mức này rồi nên ông ấy có thể tự mình lấp đầy những khoảng trống nhỏ này.
Không lâu sau...
Loại vật chất chống băng tinh được cho là có thể kết hợp sâu với phân tử nước đã được chế tạo xong, giáo sư Hứa Vân dựng kính hiển vi và hộp đông lạnh, bắt đầu tiến hành lại thí nghiệm tế bào sống.
Ông ấy hít một hơi thật sâu.
"Phù...
Sau vài hơi thở sâu, ông ấy nhấn nút, bắt đầu hạ nhiệt độ tủ đông.
3 độ C,
Âm 8 độ C,
Âm 17 độ C,
Âm 27 độ C...
Nhiệt độ thí nghiệm liên tục giảm nhưng nhịp tim của Hứa Vân lại đập ngày càng nhanh! Sắp nhảy ra ngoài mất rồi!
Băng bắt đầu ngưng tụ trên thành tủ đông nhưng tế bào sống ở giữa kính hiển vi... vẫn đang từ từ chuyển động! Dịch tế bào cũng đang từ từ chảy! Hoàn toàn không đóng băng! Không có băng tinh.
Hứa Vân kinh ngạc...
"Đổ ni-tơ lỏng vào, đổ ni-tơ lỏng vào!"
Bên cạnh Hứa Vân không có trợ lý, anh ta đành phải tự chạy đến phòng dự trữ, lấy một bình ni-tơ lỏng đổ vào dụng cụ, từ từ đổ vào tủ đông.
Nhiệt độ của ni-tơ lỏng vào khoảng âm 200 độ C.
Đây đã được coi là nhiệt độ cực thấp.
Khi ni-tơ lỏng từ từ được đổ vào... nhiệt độ hiển thị trên màn hình máy tính giảm nhanh như trò chơi nhảy bungee.
- 87 độ C.
- 156 độ C.
- 187 độ C...
Cuối cùng.
Nhiệt độ duy trì ở âm 191 độ C.
Trong khi đó, hiển thị dưới kính hiển vi!
Tế bào sống như thể ngừng chuyển động! Nhưng không hoàn toàn dừng lại, trong vòng một phút vẫn hơi chuyển động vài lần!
Còn chất lỏng bên trong tế bào thì hoàn toàn không có dấu hiệu đóng băng nào, vẫn chảy rất chậm, rất chậm.
"Không có băng tinh... không có băng tinhI".
Giáo sư Hứa Vân kích động đến mức nói lắp:
"Âm 200 độ, tế bào vẫn có thể duy trì hoạt động tuyệt đối ở âm 200 độ, không có băng tỉnh!"
Giáo sư Hứa Vân nhất thời thả lỏng, ngồi phịch xuống đất.
Lúc này... Ông ấy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.
Kìm nén đã lâu! Thất bại vô số lần!
Mười năm cô đơn!
Hứa Vân nghĩ đến những ấm ức mình phải chịu đựng trong những năm qua, nghĩ đến cô con gái bé bỏng nằm trên giường bệnh gầy trơ xương không thể tỉnh lại, tâm nhìn không khỏi mờ đi:
"Y Y... Cuối cùng thì bố cũng thành công rồi... .
Một lúc lâu sau, giáo sư Hứa Vân mới bình tĩnh lại.
Ông ấy đứng dậy.
Như thể đang nâng thánh chỉ, ông ấy dùng hai tay nâng bản thảo mà Lâm Huyền đưa đến.
Qua thí nghiệm vừa rồi, bản thảo này chắc chắn là đúng.
"Chỉ cần giải quyết được vấn đề băng tinh thì khoảng cách để hoàn thành chất lỏng làm đầy khoang ngủ đông chỉ còn một bước nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận