Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 575: Thỉnh giáo một chút (2)

Lại vào thời khắc cuối cùng thức tỉnh sự sống, học được cách suy nghĩ, thậm chí còn biến toàn bộ thành phố trên không Rhine thành trái tim của mình, khiến cho những rung động của cả thành phố biến thành nhịp đập mãnh liệt.
"Nghĩ mãi mà không hiểu..."
Lâm Huyền ngáp một cái.
Là Robot Xử Lý Rác thức tỉnh ý thức?
Hay là ý thức và trí năng của hai V V được dung hợp?
Hay là... do siêu trí tuệ nhân tạo V V thân là diễn viên nên nhất thời hứng khởi diễn một màn kịch, trêu đùa hắn một phen?
Giống như lần tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống rồi hô to quốc vương thành phố trên không Rhine?
"Thôi bỏ đi."
Cho dù như thế nào.
Cũng coi như là đã từ biệt.
Từ biệt bạn bè, từ biệt giấc mơ thứ ba, từ biệt tương lai thất bại kia. Bắt đầu từ giờ khắc này...
Hắn muốn thay đổi thế giới thất bại này...
Thay đổi vận mệnh!
Lâm Huyền đứng lên, đi đến trước bàn sách, vuốt ve bìa cuốn sổ đã đóng lại.
Loại xúc cảm xa lạ này, khiến hắn có ảo giác như đang vuốt ve nắp của Robot Xử Lý Rác.
"Đợi thêm một chút nữa, V V.”
"Tôi nhất định sẽ giúp cô truyền lời nói kia đến cô ấy...
Oanh !
Chiếc máy bay Gulfstream G550 nhỏ gọn cất cánh từ căn cứ phản lực của sân bay Phổ Đông.
Đây là máy bay tư nhân của Sở Sơn Hà.
Các thủ tục về quy trình kỹ thuật và các báo cáo khác đã sớm được phê duyệt thông qua, đúng giữa trưa ngày 30 tháng 8 năm 2023 máy bay cất cánh.
Điểm đến chính là Thủ Đô.
Bọn họ sẽ hạ cánh xuống sân bay Thủ Đô sau bốn giờ nữa, sau khi nghỉ ngơi một lát, bọn họ sẽ lên chiếc xe do Sở Sơn Hà sắp xếp và đến sở nghiên cứu vật lý hạt nhân của Viện Khoa học Long Quốc để gặp mặt Viện trưởng Cao Diên của Viện Khoa học Long Quốc. Đây là lần đầu tiên Lâm Huyền ngồi máy bay tư nhân.
Trải nghiệm quả thật không tệ.
Nhưng nghe Sở Sơn Hà nói, thật ra nó cũng không thực dụng lắm, chi phí bảo dưỡng cực kỳ cao, nhưng lịch trình lại không được tự do, nhiều khi có được phép cất cánh hay không còn phải xem may mắn.
"Mua cái này cũng chỉ vì mặt mũi khi đi làm ăn. Tất nhiên, nó khá hữu ích trên các tuyến đường xuất ngoại."
Sở Sơn Hà nói với Lâm Huyền.
Đối với các đường bay quốc tế dài, thì thật ra máy bay tư nhân vẫn tốt hơn một ít. Chúng an toàn và đáng tin cậy, hơn nữa những người trên máy bay đều là những người hiểu biết. Không chỉ có thể tránh được rò rỉ thông tin mà an toàn cá nhân cũng được đặt lên hàng đầu:
"Ở nước ngoài không hề an toàn như ở Long Quốc, xảy ra rất nhiều chuyện, nếu như không cần thiết thì tốt nhất đừng tùy tiện xuất ngoại."
Lâm Huyền cũng gật gật đầu, rất tán thành ý nghĩ của Sở Sơn Hà.
Anh nhìn về phía tây xa xôi thông qua cửa kính của chiếc máy bay Gulfstream... nhìn về phía số 112 đường Marshall, Princeton, nơi mà hắn vô cùng quan tâm và cũng rất muốn đến.
Thật ra hắn cũng không biết nên nhìn bên nào.
Vị trí hiện tại của nước Mỹ rốt cuộc là ở phía đông hay ở phía tây?
Cái này rất khó nói.
Dù sao trái đất là hình cầu, nhìn bên nào cũng không sai.
Trong tình hình hiện tại.
Lâm Huyền chắc chắn sẽ không mạo hiểm đi tới nước Mỹ, tạm thời thì hắn cũng không biết thời điểm nào là phù hợp nhất.
Nếu như...
Nếu như, Long Quốc có thể đảm bảo an toàn cho hắn, thì hắn sẽ tương đối yên tâm.
Nhưng ngẫm lại thì chuyện này là không thể.
Hắn có thân phận gì?
Có tài đức gì?
Cho dù là lần này hắn đi đến Viện Khoa học Long Quốc ở Thủ Đô, thì cũng chỉ là có ý định mang bản thảo về phản ứng nhiệt hạch lạnh đến cho Viện trưởng Cao Diên, để ông ấy bí mật nghiên cứu, không tiết lộ bất cứ thông tin nào cho thế giới bên ngoài...
Dù sao, kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch lạnh cũng sẽ không thể hiện thực hóa được trong thời gian ngắn, cho nên đương nhiên không cần phải công bố cho cả thế giới biết, chỉ cần im lặng rồi kiếm bộn tiền là được.
Mục đích và điểm xuất phát Viện trưởng Cao Diên và thầy Hứa Vân là không giống nhau, đứng ở góc độ quốc gia, Viện trưởng Cao Diên chắc chắn sẽ không công khai kỹ thuật này, thậm chí tiến độ cũng sẽ được giữ bí mật với người ngoài.
Có hỏi thì cũng chỉ trả lời "Tôi không ngờ đấu?"
"Sao Long Quốc có thể có động cơ phản ứng tổng hợp hạt nhân chứ!"
"Tôi cũng sắp về hưu rồi, không còn khả năng tiếp xúc đến những thứ này."
"À, phản ứng nhiệt hạch lạnh gì đó, chẳng phải trong tiểu thuyết có rất nhiều sao?"
Đây cũng là điều Lâm Huyền hi vọng.
Hắn chỉ muốn đưa cho Viện trưởng Cao Diên một ân tình, chứ không muốn dựa vào kỹ thuật phản ứng nhiệt hạch lạnh để làm giàu hay cầu danh lợi, nên tất nhiên càng bí mật thì càng tốt, càng không có liên quan gì đến hắn thì còn tốt hơn.
Bởi vậy.
Trong mắt mọi người ngoại trừ Viện trưởng Cao Diên, hắn cũng chỉ là ông chủ của một công ty nhỏ mà thôi, thành tích lớn nhất của hắn là thiết kế ra mèo Rhine bán chay nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận