Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 374: Lâm Huyền và Quý Lâm (2)

Đây là một nhân vật bí ẩn vô cùng quan trọng đối với cả Lâm Huyền và C C.
Trong vô số giấc mơ trước đó, Lâm Huyền đã tìm mọi cách để moi thông tin về người đàn ông này từ miệng C C. Nhưng C C luôn giữ kín như bưng, lần nào cũng lấy lý do đây là chuyện riêng tư của cô, cô không muốn kể để từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Nhưng không ngờ...
Hôm nay, trong tình huống trớ trêu này, vì sự bộc bạch của mình, dường như "thiện cảm" của C C đối với mình cũng đạt đến mức chưa từng có, rồi chủ động kể cho mình nghe câu chuyện về V V.
"Mảnh ký ức của hai người đã nằm trong đầu tôi từ hồi nhỏ."
C C không thao tác bánh xe mật khẩu nữa, mà chuyên tâm kể lại:
"Vì giọng nói của hai người rất giống nhau nên tôi thường nghi ngờ, hai người có phải là cùng một người không. Nhưng về mặt logic thời gian thì không thể nói rõ được."
"Trong đoạn ký ức với V V, tôi mới chỉ mười một tuổi, còn rất nhỏ, còn V V lúc đó rõ ràng đã ở tuổi trung niên, ít nhất cũng phải ba bốn mươi tuổi."
"Còn trong đoạn ký ức cùng anh đốt két sắt, tôi và bằng tuổi của hiện tại, anh cũng bằng tuổi anh hiện tại, không thể nào tôi lớn lên từng tuổi một, còn anh lại trẻ ra từng tuổi một được đúng chứ?"
"Điều này rõ ràng là không thể, theo lẽ thường thì nếu V V còn sống, bây giờ hắn ta ít nhất cũng phải ngoài bốn mươi tuổi rồi. Tất nhiên... tiền đề là trong thế giới của V V, trong thế giới này, tôi nhớ rất rõ về cuộc sống trước đây của mình, lúc mười một tuổi tôi chưa từng gặp V V."
"Nhưng mà..."
Ánh mắt C C trở nên mơ hồ, đôi mày hơi nhíu lại:
"Nhưng hôm nay, anh đã nói với tôi rất nhiều điều trái với lẽ thường, cái gì mà vòng lặp thời gian, cái gì mà thế giới diệt vong, rồi còn dự đoán chính xác mọi thứ sắp xảy ra trong tương lai... Trên đường đi tôi cũng đã nghĩ rất nhiều, tôi đã trải qua nhiều chuyện phi logic và trái với lẽ thường như vậy, tại sao khi suy nghĩ về vấn đề lại phải bó hẹp tư duy trong khuôn khổ logic thông thường chứ?"
"Cho nên...
Lâm Huyền chen ngang:
"Bây giờ cô tin tôi chính là V V?"
C C lắc đầu:
"Tôi không chắc, cũng không tin lắm nhưng tôi luôn cảm thấy hai người có rất nhiều điểm giống nhau."
"Ví dụ như dũng cảm, ví dụ như niềm tin kiên định, ví dụ như xông pha không sợ chết. Nói thật với anh, thực ra đoạn ký ức về V V đó đã ảnh hưởng rất lớn đến sự trưởng thành của tôi, trong đầu tôi như thể có một người anh hùng oai phong và mạnh mẽ vậy nên tôi cũng khao khát trở thành người giống như hắn ta, cũng luôn đi theo bước chân của hắn ta."
"Nhưng mà."
C C đổi giọng, nhìn Lâm Huyền:
"Có một điểm, hai người các anh có sự khác biệt về bản chất."
"Là gì?"
Lâm Huyền rất hứng thú.
"V V máu lạnh hơn anh nhiều."
C C biểu cảm trở nên nghiêm trọng, dường như đang nhớ lại một ký ức không mấy vui vẻ:
"V V không hề hoạt bát như anh, lúc nào cũng rất buồn tẻ, cũng không thích nói chuyện, lúc nào cũng cau có. Hắn ta cũng hơi vô tình, xử lý mọi việc đều rất dứt khoát, dù là giết người... hay tạm biệt đều lạnh lùng như máy móc."
"Tôi cũng không nói được tính cách của V V như vậy là tốt hay xấu nhưng tôi thực sự rất ngưỡng mộ lòng dũng cảm giết người quyết đoán, không sợ trời không sợ đất của hắn ta, cho nên đây cũng là lý do tôi từ Brooklyn xa xôi chạy đến đây, lại còn nguyện ý mạo hiểm cùng anh đột nhập vào thành phố Đông Hải mới."
C C võ vào chiếc két sắt hợp kim, phát ra tiếng âm ầm:
"Anh cũng đừng hiểu lầm, tôi không có ý so sánh anh với V V, so với tính cách của V V thì thực ra tôi thích tính cách của anh hơn. Nhưng cảm giác anh mang lại cho người khác thực sự có chút phân liệt, đôi khi anh rất giống V V, ví dụ như trải nghiệm trên đường đến đây hôm nay, anh cũng giết người quyết đoán không sợ trời không sợ đất."
"Nhưng đôi khi anh lại rất không giống V V, giống như bây giờ, anh lại do dự không quyết đoán, không biết nên lựa chọn thế nào."
Đúng là vậy...
Thực ra Lâm Huyền cũng rất đồng ý với lời C C nói.
Trên thế giới này thực sự tồn tại hai Lâm Huyền.
Một là Lâm Huyền trong mơ, một là Lâm Huyền ngoài đời thực.
Lâm Huyền trong mơ vô pháp vô thiên, tùy tiện làm bừa, không sợ bất cứ điều gì, coi thường sống chết, giống như V V mà C C nói.
Lâm Huyền ngoài đời thực, tai mềm, người tốt bụng, lời nói cẩn thận, trăm bề lo lắng, chính là bản thân thực tế nhất trước mắt.
Ý chỉ người dễ mềm lòng bằng lời nói.
Hai Lâm Huyền này.
Một người giống hắn nhưng không phải hắn, một người là hắn nhưng không giống hắn.
Nhưng sự phân liệt như vậy cũng không trách hắn được, nếu thế giới thực cũng có vô số lần trọng sinh hồi sinh, cơ hội vòng lặp thời gian như trong thế giới giấc mơ thì hắn đương nhiên không cần phải lo đông lo tây, cứ làm là xong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận