Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 728: Đáp án của An Tình (3)

"Nhưng mà, vừa rồi em lại cảm thấy, nếu quả thật chỉ có thể thông qua két sắt để kết nối giữa thế giới chân thực và thế giới hư ảo mà nói, nếu kẻ địch và đạo diễn có thể mở được két sắt, và sao chép được cả đồ vật ở bên trong. Thì chắc chắn chúng ta không thể bỏ một đồ vật bình thường chẳng hạn như đồ lưu niệm, đồ thủ công, hòn đá, đồ chơi, ... vào bên trong được."
"Dù sao thì kẻ địch và đạo diễn cũng có thể sao chép những thứ đó giống đồ cũ 100%, bỏ những đồ vật đơn giản như vậy là không có bất kỳ ý nghĩa gì. Em cho rằng ý tưởng vừa rồi của anh vẫn là tốt hơn, thứ duy nhất có thể lừa gạt kẻ địch, truyền đạt thông tin ẩn giấu!”
"Chỉ có thể là một tờ giấy có viết chữ lên đó."
"Chỉ là... em nhất thời không biết rốt cuộc nên viết cái gì vào tờ giấy, mới không sợ kẻ địch hay đạo diễn nhìn thấy, sao chép lại, rồi đánh tráo bằng đồ giả? Em hiểu rồi học trưởng Lâm Huyền, đây chính là nguyên nhân khiến anh mặt ủ mày cau suốt thời gian qua? Bởi vì anh cũng không nghĩ ra nên viết cái gì vào trong tờ giấy cho nên mới phiên não như vậy?"
Lâm Huyền gật gật đầu.
Sự thật đúng là như vậy.
Nội dung lời văn và sự liên tưởng vượt xa trí tưởng tượng.
Có đôi khi trong một quyển tiểu thuyết, một câu, thậm chí là vài từ, hoặc một hai từ nhìn có vẻ bình thường... nhưng cũng có thể khiến người đọc bật khóc.
Sở An Tình ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền:
Không.
Mới là hy vọng duy nhất có thể vượt qua 600 năm thời gian và không gian, vượt qua sự giám sát của kẻ địch, vượt qua hết tất cả rào cản giữa chân thực và hư ảo, để cho hắn có thể lập tức nhận ra tướng.
Lâm Huyền cho rằng ý nghĩa phía sau những từ ngữ trong tờ giấy nhỏ kia...
Là câu chuyện ở đằng sau mấy chữ kia.
"Học trưởng Lâm Huyền, thật xin lỗi đã để anh thất vọng."
Đây là sức mạnh của ngôn từ sao?
Lâm Huyền mỉm cười.
"Mặc dù em quả thực không phải người thông minh như vậy, nhưng ba người thợ giày gộp lại cũng có thể giỏi như Gia Cát Lượng! Hắc hắc, đừng lo lắng, em sẽ không kể cho người khác nghe những gì anh nói. Em sẽ suy nghĩ về vấn đề này bất cứ khi nào em rảnh... Một ngày nào đó... em sẽ nghĩ tìm ra lời giải!"
"Đương nhiên... có lẽ đến lúc em nghĩ ra đáp án, thì học trưởng Lâm Huyền đã tìm ra từ lâu rồi! Chúng ta cùng nhau nghĩ! Sớm ngày giải được vấn đề khó khăn này!"
"Nhưng... cũng cảm ơn anh rất nhiều vì anh đã nguyện ý nói cho em biết chuyện này, chia sẻ những lo lắng của anh cùng với em. Với tư cách là người bạn tốt của anh, em nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ anh, tìm ra giải pháp cho anhl".
Bộ não thường sẽ tiêu thụ rất nhiều đường khi suy nghĩ, vì thế chiếc bánh ngọt này có thêm nhiều đường như vậy... cũng không có gì sai. ...
Có chút ngọt. Nhưng vẫn ngon như cũ.
Dùng cái nĩa cắm vào miếng bánh sinh nhật cuối cùng, đưa vào trong miệng.
"Cảm ơn em đã tổ chức sinh nhật cho anh."
Lâm Huyền cười không nói:
Vẻ mặt Sở An Tình vui mừng, ném mảnh rác cuối cùng vào thùng rác, vỗ tay cười nói:
"Vậy thì tốt quá."
"Ngày sinh nhật của em, anh cũng sẽ chuẩn bị một món quà cho em."
"Anh còn nhớ ngày sinh nhật của em không?”
Sau khi ăn xong chiếc bánh, Lâm Huyền và Sở An Tình cùng nhau dọn dẹp rác, Lâm Huyền cảm ơn nói:
"Đương nhiên là nhớ."
Dù sao cũng có một diễn viên ngày nào cũng nói vào tai hắn, hiện tại đã hình thành một dấu chạm nổi trong trí nhớ rồi.
Lâm Huyền nhấc chiếc túi nhựa trong thùng rác lên, buộc lại, cầm trong tay nhìn Sở An Thanh:
"Thời gian không còn sớm, ngày mai còn phải huấn luyện, chúng ta về nghỉ ngơi sớm một chút."
"Dạ".
Hai người đi về phía hành lang phòng huấn luyện.
Bíp.
Lâm Huyền tắt công tắc đèn.
Toàn bộ phòng huấn luyện tối đen.
Ánh mắt của Sở An Tình và Lâm Huyền phản chiếu ánh sáng mờ ảo trong hành lang phía trước, một trái một phải nói nói cười cười, bước vào ánh sáng từ trong bóng tối, ánh sáng chiếu vào người bọn họ...
Trong hành lang tràn đầy tiếng cười này, Lâm Huyền chính thức bước sang tuổi 25.
Phanh.
Đóng cửa phòng ký túc xá lại, khoá vân tay tự động khóa lại.
Lâm Huyền cầm theo túi rác đi vào ký túc xá, nhìn chằm chằm đồng hồ điện tử đang giả vờ biểu hiện thời gian:
Hắn khẽ khịt mũi, nói:
"Chắc chắn là cậu đã sớm phát hiện ra Sở An Tình làm bánh sinh nhật trong phòng bếp, cho nên mới một nhất quyết lên cơn hô to gọi nhỏ, không để tôi ngủ?"
Chíu !
Chíu !
Bên trên đồng hồ điện tử đáng biểu hiện thời gian, đột nhiên biến thành icon tảng lờ, còn phát ra tiếng huýt sáo giả bộ không nghe thấy.
"Cậu là cái đồ vật không có lương tâm."
Lâm Huyền cười nói:
"Cậu có thể niệm sinh nhật của Sở An Tình vào tai tôi tám trăm lần cả ngày, nhưng cậu còn chưa từng nói chúc mừng sinh nhật tôi. Nhưng mà bỏ đi, cậu mà nói chắc tôi buồn nôn chết mất, huống hồ cũng không có nhiều chàng trai thích tổ chức sinh nhật. Bình thường cũng không có nhiều người nhớ đến sinh nhật của tôi, năm ngoái tôi cũng không nhớ, Cao Dương cũng đã quên sinh nhật của tôi và tôi cũng không nhớ ngày sinh nhật của cậu ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận