Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 111: Tạm biệt (2)

Lâm Huyền không biết gọi loại ảnh này là gì, nhưng đại khái là như vậy, trong các mạng xã hội, các tư vấn viên thường có cả bộ ảnh kiểu này.
Không bán nhà, bán xe, bán bảo hiểm, thì cũng là trung gian cho vay tín dụng.
Lâm Huyền lật đến trang có tư thế ngón tay chỉ lên trời.
Thực sự.
Nhìn cả bộ ảnh này, bức ảnh đó không còn kỳ quặc nữa, chỉ là một tư thế chụp ảnh rất bình thường.
"Hỏi kiểu này được gì?"
Lúc này.
Đại Kiểm Miêu từ ngoài bước vào, đầy bụi bặm:
"Để tôi."
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Liên tiếp bốn phát súng bắn vào đùi Lê Thành!
"A... A... A !"
Tiếng hét thảm thiết của Lê Thành vang khắp biệt thự, tấm thảm lập tức bị nhuộm đỏ.
"Có nói không?”
Đại Kiểm Miêu chĩa nòng súng vào trán Lê Thành.
"Tôi, tôi, tôi thật sự không biết! Tôi thật sự không biết cái gì là Câu Lạc Bộ Thiên Tài... chưa từng nghe qua."
Bùm!
Một phát súng không do dự, làm trắng tấm ga giường nở ra một đóa hoa đỏ, cả thế giới yên tĩnh lại.
"Người anh em, hắn thực sự không biết."
Lâm Huyền gật đầu.
Hắn hiểu rõ Lê Thành hơn Đại Kiểm Miêu, đến mức này mà vẫn không nói, thì chắc chắn hắn thực sự không biết.
Đại Kiểm Miêu nhìn Lâm Huyền, giơ tay ra:
"Cậu muốn hỏi hắn về Câu Lạc Bộ Thiên Tài? Chuyện này không dễ điều tra đâu... tôi đã điều tra lâu rồi, cũng chỉ tìm được cái tên mà thôi. Cả bao năm nay, cũng không tìm ra thêm điều gì khác."
"Anh chắc chắn, là người của Câu Lạc Bộ Thiên Tài giết cha anh?"
Lâm Huyền nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Anh đã điều tra được những gì?"
"Tôi chỉ tìm được cái tên này."
Đại Kiểm Miêu cúi đầu nhìn Lê Thành đã bị bắn nát đầu, nghiến răng nói:
"Nếu không phải họ giết, sao tôi lại tìm ra tên của họ?”
"Đừng có nói chuyện ở đây, người anh em. Đây không phải chỗ để nói chuyện! Chúng ta mau đi thôi, chỗ này không nên ở lâu! Tôi đã nhét đầy xe tải rồi!"
Đại Kiểm Miêu đá xác Lê Thành ngã xuống, gọi Lâm Huyền xuống lầu.
"Anh thật thú vị."
Lâm Huyền theo sau, cười nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Có lúc ngây ngô, có lúc nghĩa khí, có lúc lại độc ác và tàn nhẫn."
"Phì!"
Đại Kiểm Miêu nhổ một bãi nước bọt đầy chính nghĩa:
"Là loại người như Lê Thành chết có đáng gì!"
Lau lau khóe miệng, Đại Kiểm Miêu giận dữ nói:
"Anh kể tôi nghe việc ông ta làm, tôi có con gái, không thể nghe nổi những chuyện đó. Đồ súc sinh! Phải để máy ép lăn chết ông ta mới đáng!"
"Đợi sau này nếu anh có con gái... anh sẽ hiểu và đồng cảm với tôi, mong muốn giết hắn thêm mấy lần nữa.'...
Keng !
Trong sân biệt thự, Đại Kiểm Miêu đóng sầm cửa xe tải, nhìn vào bên trong chất đầy gạch vàng, châu báu và tiền mặt:
"Nếu biết trước thì đã bơm thêm hơi cho lốp xe rồi, nhìn xem, lốp xe bị ép bẹp cả rồi."
"Gã này thực sự giàu, tôi có đem cả xe tải lớn đến cũng không chở hết."
"Đây, cho cậu.”
Vút !
Lâm Huyền bắt lấy món đồ mà Đại Kiểm Miêu ném qua.
Đó là một viên đá quý hình trái tim màu xanh lớn, trong suốt và cực kỳ đẹp.
"Đừng để chuyến đi này uổng phí."
Đại Kiểm Miêu cười nói:
"Thứ này có thể còn giá trị hơn cả chiếc xe đầy vàng này! Chỉ là khó bán, cậu giữ lấy đi, tặng bạn gái chẳng hạn."
Nói xong, hắn ta đi vòng qua chiếc xe tải đầy ắp, ngồi vào ghế lái, khởi động xe:
"Cậu chắc không lên xe chứ, người anh em?”
"Không."
Lâm Huyền lắc đầu.
Thời gian sắp đến rồi, lên hay không lên cũng không sao.
Hơn nữa... Đại Kiểm Miêu nhét đầy xe tải này, không có thuật co xương thật sự không ngồi vào được.
"Trả lại anh đấy."
Lâm Huyền ném viên đá quý qua cửa sổ xe:
"Tôi giữ không có ích gì."
"Ha! Cậu thật là lịch sự đó! Làm tôi cũng ngại."
Đại Kiểm Miêu cười hề hề nhìn Lâm Huyền:
"Cảm ơn cậu nhé, người anh em. Nhờ vậy mà tôi có tiên thực hiện kế hoạch tiếp theo, báo thù cho con gái và ba tôi!"
"Không biết sau này còn có cơ hội gặp lại cậu không. Thật sự mà có... tôi sẽ mời cậu về nhà ăn cơm! Thử tay nghề của vợ tôi!"
"Ha ha..."
Lâm Huyền cũng cười theo lời Đại Kiểm Miêu:
"Món sở trường của chị vợ anh là gì?"
"Là bánh bao! Ngon lắm!"
Cả hai nhìn nhau, cười thật lâu.
Nhưng...
Còn có lần sau không?
Chắc là không.
Đó là bữa bánh bao mãi mãi không thể ăn được.
"Đi đây, người anh em."
"Đi nhé."
Lâm Huyền vẫy tay.
Chiếc xe tải nặng nề khởi động, ga lên mạnh, bánh xe mới bắt đầu di chuyển chậm rãi.
"Này!"
Lâm Huyền gọi.
"Gì?"
Đại Kiểm Miêu đạp phanh, thò đầu qua cửa sổ ghế lái, nhìn lại Lâm Huyền:
"Sao vậy, người anh em?”
Lâm Huyền cho tay vào túi:
"Tôi muốn hỏi anh một điều cuối cùng, hy vọng anh không phiền."
"Hì! Giữa chúng ta cần gì khách sáo! Cứ hỏi đi!"
Tiếng ve râm ran trong đêm khuya, dòng nước trong ao vườn chảy lặng lẽ.
Lâm Huyền nhìn Đại Kiểm Miêu:
"Anh còn nhớ... thời điểm cụ thể khi cha và con gái anh bị đâm chết không”...
Nụ cười của Đại Kiểm Miêu đông cứng lại, trở nên u ám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận