Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 249: Doraemon (1)

"Nhanh trèo lên đi hai người! Cẩn thận đấy! Nhất định phải cẩn thận người giám sát!"
Đại Kiểm Miêu đỏ mặt hét lên.
C C và Lâm Huyền nhìn nhau, gật đầu, lần lượt trèo lên thang người nhảy vào trong.'.
Phịch, phịch.
Hai tiếng động trầm đục.
Hai người đã hạ cánh an toàn trên một đống đồ nội thất phế thải.
Sau đó lập tức chạy đến một nơi ẩn nấp cách đó 20 mét, tránh khỏi phạm vi giám sát của máy bay không người lái.
"An toàn."
Lâm Huyền thò đầu ra nhìn thoáng qua người giám sát trong phòng giám sát, không có gì bất thường. Bởi vì trong nhà máy xử lý rác thải có rất nhiều loại âm thanh ồn ào, tiếng họ vừa hạ cánh nãy lẫn vào trong đó nên không nghe thấy gì cả.
Hắn cầm lấy cái còi trong miệng, thổi mấy tiếng.
Vút! vút vút !
Bên phía Đại Kiểm Miêu cũng nhanh chóng có phản hồi.
Sau khi đưa Lâm Huyền và C C vào nhà máy xử lý rác thải 221, họ sẽ rời đi đến nhà máy xử lý rác thải 314 để trộm sách.
"Thân thủ anh khá thật."
C C đánh giá Lâm Huyền từ trên xuống dưới, rất khó tưởng tượng tốc độ và sự linh hoạt như báo đốm vừa rồi lại xuất hiện trên người một người đàn ông như vậy.
"Thực ra tôi bắn súng còn giỏi hơn."
Lâm Huyền trả lời thành thật:
"Chỉ tiếc là ở đây không kiếm được súng, không có cách nào để thể hiện."
"Tôi có một khẩu súng thú y nhưng không thể bắn, chỉ có thể tiêm vào da".
"Giữ lại trước đã, đây là vũ khí duy nhất của chúng ta."
Ầm !
Trong lúc hai người nói chuyện, cánh cổng trên bức tường thép cao mở ra...
Những chiếc xe chở rác đầy ắp lần lượt chạy ra từ bên trong.
"Chính là những chiếc xe chở rác này."
C C cài thiết bị giống như tai nghe bluetooth vào tai, rồi xác nhận lại một lần nữa:
"Sau khi đổ rác xong, chúng sẽ lại khởi hành vào lúc 21 giờ 11 phút, đến thành phố Đông Hải mới để tiếp tục vận chuyển rác, về cơ bản đều sẽ đi qua ngân hàng Thái Mỗ, chúng ta tùy tiện tìm một chiếc là được."
Cô chỉ vào chiếc xe chở rác đang dỡ hàng gần hai người nhất:
"Cứ chiếc này đi, nó gần chúng ta, núp vào không có rủi ro gì.
Lâm Huyền liếc nhìn người giám sát trong phòng giám sát ở giữa nhà máy xử lý rác thải, rất mất tập trung, không chú ý đến động tĩnh bên này.
"Đi !"
Một tiếng ra lệnh.
Hai người bò trong đống rác, liên tục nhảy giữa các nơi ẩn nấp, cuối cùng đã đến được chiếc xe chở rác mục tiêu. Những chiếc xe chở rác này đều rất lớn, vì vậy các khe hở giữa các bộ phận cũng rất lớn.
Đặc biệt là vị trí phía trước của thùng lật, có một khoảng trống rất lớn nhưng nếu muốn giấu hai người thì vẫn rất chật, cần phải chồng lên nhau mới có thể giấu hết được.
"Cô vào trước đi."
Lâm Huyền chỉ vào khoảng trống đó.
"Anh ở dưới đấy à?"
C C hỏi.
"Cô thích ở trên à?"
Lâm Huyền rất nghi ngờ.
"Không phải là vấn đề thích ở trên hay dưới..."
C C cầm thiết bị giống như tai nghe bluetooth giải thích:
"Khi sử dụng thứ này cần phải có một không gian nhất định, phải đảm bảo khoảng trống trước mặt tôi khoảng hai ba chục centimet thì mới sử dụng bình thường được, nếu không thì tôi không nhìn rõ màn hình để giải mã mật khẩu được? Cho nên, tôi ở trên sẽ tốt hơn."
"Ôi chao chuyện nhỏ này..."
Lâm Huyền giục:
"Cô vào trước đi vào rồi chúng ta sẽ điều chỉnh tư thế. Nhanh lên, lát nữa xe chở rác đi mất."
C C cất thiết bị đi rồi trèo lên nhảy một cái, núp vào khoảng trống đó.
Lâm Huyền cũng nhảy vào ngay sau đó, chen vào bên cạnh C C nhưng hắn quá cao, rõ ràng là không thể co lại được. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chống tay lên để giữ cơ thể, ở trong trạng thái nửa lơ lửng.
"Anh... như vậy có thoải mái không?"
C C ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền méo mó ở ngay trước mắt.
"Cô thấy tôi có thoải mái không?"
"Thôi thì anh đè xuống luôn đi."
"Á... thôi bỏ đi, chống đẩy của tôi cũng khá lắm”...
Không lâu sau.
Động cơ xe chở rác khởi động, bắt đầu từ từ tiến về phía trước.
Lâm Huyền lúc này mới phát hiện ra, tất cả các xe chở rác ở đây đều không phải là động cơ đốt trong, hoàn toàn không có cảm giác rung động của động cơ đốt trong.
Nhưng nếu là điện thuần thì... thứ này làm sao có thể hoạt động liên tục 24 giờ không nghỉ được?
Có lẽ đã sử dụng năng lượng sạch mới.
Lâm Huyền lặng lẽ ngẩng đầu lên.
Vẫn có thể nhìn thấy hướng đi của xe chở rác qua khe hở bên cạnh.
Mục tiêu chính là cánh cổng thép phía trước.
Ầm!- Khi đoàn xe chở rác tiến đến gần, cánh cổng thép ầm ầm nâng lên, xe chở rác tiến vào một con dốc thoai thoải hướng lên trên, tiếp tục tiến về phía trước.
Nhìn những chiếc xe chở rác lần lượt tiến về phía trước, Lâm Huyền nắm chặt tay.
Cuối cùng cũng ngày càng gần với sự thật rồi.
Tít tít.
Thiết bị trên tai C C phát ra hai tiếng kêu nhẹ.
"Kết nối rồi."
Ánh mắt cô dừng lại ở khoảng không khí trước mặt hai ba chục centimet, nhãn cầu chuyển động lên xuống trái phải rất mạnh. "Cô đang giải mã mật khẩu cửa an ninh à?"
"Đúng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận