Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 492: Đường Thế Giới, đồng hồ thời gian và không gian (1)

Trước mắt...
Như có hàng trăm con bướm bay lên, vẫy cánh rải ra vô số những mảnh xanh lấp lánh, làm xáo trộn không khí, làm phức tạp, làm hỗn loạn mọi thứ.
Như một dây đàn, dưới tác động của ngoại lực, rung lên mạnh mẽ.
Cuối cùng...
Với một tiếng vang, dây đàn đứt tung.
Bùm !
Bùm !
Bùm !
Ánh sáng trắng quen thuộc và nóng bỏng ập đến, thiêu đốt cả trời và đất thành tro bụi.
Ở góc phòng ngủ, Lâm Huyền mở mắt trên giường.
Hắn nhíu mày ngồi dậy, nhìn vào chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường: 0 giờ 42 phút.
"Tại sao... ngân hàng Thái Mỗ lại không tồn tại nữa?”
Lâm Huyền nhắm mắt lại.
Không nghĩ ra điểm neo nào gây ra biến động thời gian và không gian này.
Hiệu ứng cánh bướm thời gian và không gian vốn dĩ là một hệ thống hỗn loạn, giống như những gì hắn đã lĩnh ngộ được về quy luật thời gian và không gian ngay từ đầu:
Biến động thời gian và không gian là không thể kiểm soát. Có vẻ...
Ngay cả khi đứng ở góc độ của quy luật thời gian và không gian, cũng không có gì là tuyệt đối không thay đổi, tuyệt đối không biến mất.
Biến động lượng dẫn đến biến đổi chất, đó vẫn là vấn đề về độ lớn, vấn đề về độ đàn hồi.
Đúng vậy.
"Đàn hồi thời gian và không gian."
Lâm Huyền nhớ lại lời của Hoàng Tước từng nói, cô ta đã nhắc nhở mình rất chân thành rằng quy luật đàn hồi thời gian và không gian này rất quan trọng, gần như chứa đựng câu trả lời cho tất cả các bí ẩn.
Nhưng mình vẫn không thể hiểu được ý sâu xa của câu nói này, cũng không hiểu quy luật này có ý nghĩa sâu sắc gì.
Hắn cũng muốn hiểu rõ tâm quan trọng mà Hoàng Tước nói, nó quan trọng ở chỗ nào.
"Đàn hồi... chẳng phải là tính dẻo dai của thời gian và không gian sao? Là biên độ trong một phạm vi biến động nhất định sao? Còn có ý nghĩa gì khác nữa?”
Lâm Huyền cảm thấy mình như sắp nắm bắt được manh mối nào đó, nhưng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, một bước nữa thôi, mà không thể nắm bắt được điểm mấu chốt.
"Thôi, đi ngủ sớm vậy."
Lâm Huyền quyết định không thức khuya nữa.
Hắn mở điện thoại xem lịch trình, xem thông tin vé máy bay mà Lưu Phong đã gửi qua WeChat:
"Sáng mai còn phải ra sân bay đón Lưu Phong."
"Hắn ta nói trên WeChat rằng, có một phát minh mới muốn cho mình xem..."
"Sẽ là gì đây?"
Sáng hôm sau.
Lâm Huyền ngồi trên chiếc xe thương mại đến sân bay.
Chiếc xe này là do công ty Rhine cung cấp cho hắn, tài xế cũng vậy.
Tất cả đều là ý kiến của Vương ca:
"Dù cậu có đi làm hay không, dù cậu có là đại chưởng quỹ vung tiền hay không, khi ra ngoài cậu luôn là tổng giám đốc của công ty Rhine, đại diện cho hình ảnh của công ty. Xe riêng và tài xế là điều cần thiết, cậu chính là tấm danh thiếp của công ty chúng ta."
Vương ca vốn định trang bị cho Lâm Huyền một chiếc xe thương mại đẳng cấp nhất thế giới, nhưng hắn đã từ chối.
"Súng bắn chim đầu đàn, làm gì mà phải phô trương như thế?"
Hơn nữa, hiện tại công ty Rhine còn chưa đi vào quỹ đạo, ngoài việc phát triển thương hiệu mèo Rhine, công ty vẫn chủ yếu hợp tác với MX để phát triển các sản phẩm thương hiệu Rhine.
Chưa kể, 4 tỷ vốn của công ty đều là do Triệu Anh Quân và Sở Sơn Hà cho không dưới danh nghĩa cổ phần, bản thân hắn không tiện khi công ty chưa ổn định mà đã đi xe đẳng cấp nhất thế giới.
"Xe bình thường là được rồi."
Lâm Huyền nói với Vương ca:
"Tôi thấy xe của Triệu tổng cũng tốt, ngồi rất thoải mái".
"Ngồi, ngồi rất thoải mái!?"
Vương ca kêu lên!
Lâm Huyền thở dài:
"Vương ca, anh đã là phó tổng rồi, có thể nghiêm túc một chút không? Đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tục tĩu. Anh nói tôi là hình ảnh của công ty, chẳng lẽ anh - phó tổng duy nhất của công ty lại không phải sao? Anh cũng nên chú ý một chút."
Cuối cùng, Vương ca đã chọn cho Lâm Huyền một chiếc xe thương mại giống với Triệu Anh Quân làm xe riêng.
Trên đường cao tốc ra sân bay.
Chiếc xe này chạy rất êm, hệ thống giảm xóc và cách âm đều rất tốt, không lạ khi Triệu Anh Quân lại yêu thích mẫu xe này đến vậy.
Lâm Huyền ngồi trong ghế mềm mại, nhắm mắt dưỡng thần, đầu óc vân nghĩ về những câu hỏi trong giấc mơ hôm qua.
Hắn cũng đã nghĩ thông.
Không thể chỉ vì một câu nói của nữ nhân viên mà phủ nhận sự tồn tại của ngân hàng Thái Mỗ trong giấc mơ thứ ba.
Không tìm thấy không có nghĩa là những chiếc két sắt đã biến mất.
Biết đâu ngân hàng Thái Mỗ đã bị sáp nhập, bị mua lại, hay tái cơ cấu thì sao?
Điều này cũng không phải là hiếm.
Nếu ngân hàng Thái Mỗ trong giấc mơ thứ hai có thể phá sản, thì trong giấc mơ thứ ba có thể bị mua lại cũng không có gì lạ. Rất có thể bây giờ két sắt có tên của mình đang nằm trong kho của một ngân hàng nào đó, chỉ là mình không biết tên mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận