Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 59: Mơ vào ban ngày (1)

Cục sáp màu đỏ này lớn hơn và dày hơn một đồng xu, hình dạng không phải hình tròn chuẩn.
Lâm Huyền đã từng thấy nó.
Đây là cục sáp niêm phong tờ giấy gấp của tấm thiệp mời Câu Lạc Bộ Thiên Tài.
Lúc đó, tấm thiệp mời chỉ nằm trong tay Lâm Huyền vài giây đã bị Triệu Anh Quân lấy mất. Nhưng những chỉ tiết ở mặt trước và mặt sau, Lâm Huyền đã xem rất rõ ràng.
"Không thể nhầm được... Tờ giấy gấp của tấm thiệp mời lúc đó, chính là được cục sáp này dán lại."
Tên khoa học của loại sáp này là "con dấu sáp", thường được làm từ nhựa thông và sáp đá cùng chất tạo màu, chỉ cân đun nóng một chút là tan chảy và có tính dính, dùng để niêm phong thư và thiệp mời.
Khi sử dụng, trước tiên phải đun nóng, sau đó nhỏ một cục lớn vào phần niêm phong thư, rồi đóng dấu.
Mặt sáp mà Lâm Huyền đang nhìn là mặt dán giấy bìa phẳng lì.
Còn mặt bên kia của cục sáp, không cần nói cũng biết...
[Chính là con dấu của Câu Lạc Bộ Thiên Tài.] Tim Lâm Huyền đập nhanh hơn.
Có lẽ lật ngược lại nhìn... chính là một thế giới bí ẩn và đen tối khác, chính là bàn tay đen khổng lồ ẩn nấp trong sương mù lịch sử. Nhìn vào đây... có lẽ là vực sâu không đáy, bước vào khu rừng đen tối không thể quay đầu.
Lâm Huyền nín thở.
Trong đầu hắn thoáng hiện lời nói của Đại Kiểm Miêu.
Thoáng hiện cảnh tượng chiếc xe tải cán qua hai người già và trẻ.
Thoáng hiện bàn tay đen che trời lấp đất.
Thoáng hiện năm chữ mạ vàng nặng nề ở mặt sau tấm thiệp mời.
Hắn cắn răng, lật ngược toàn bộ cục sáp!
Mặt trước cục sáp in chìm một con dấu hình tròn tiêu chuẩn.
Bên trong hình tròn, là một bàn tay phải giơ ngón trỏ, chỉ thẳng lên bầu trời.
Còn bên dưới vòng tròn, viết đều hai từ tiếng Anh là Genius Club.
Tiếng Anh của Lâm Huyền rất tốt.
"Câu Lạc Bộ Thiên Tài...
Hắn dùng hai ngón tay kẹp con dấu bằng sáp đi đến trước cửa sổ, đưa nó ra dưới ánh nắng để nhìn thứ ánh sáng đỏ thẫm sâu thẳm kia.
Trong ánh sáng đỏ, một bàn tay phải chỉ thẳng lên mặt trời trên bầu trời, mu bàn tay rộng rãi và mạnh mẽ, ngón trỏ giơ ra như muốn đâm thủng mặt trời.
Kỳ lạ đến khó tả.
Kiêu ngạo đến khó tả.
"Đây có lẽ là logo của bọn họ, biểu tượng của bọn họ."
Lâm Huyền nắm chặt con dấu bằng sáp trong lòng bàn tay. Sau lần chạm vào tấm thiệp mời, đây là lần đầu tiên Lâm Huyền chạm vào vật thật liên quan đến Câu Lạc Bộ Thiên Tài, cũng là lần hắn đến gần Câu Lạc Bộ Thiên Tài nhất.
Biểu tượng này... rốt cuộc có ý nghĩa gì?
Lâm Huyền giơ tay phải của mình lên, mu bàn tay hướng về phía mình, sau đó nắm chặt thành nắm đấm, rồi duỗi thẳng ngón trỏ, chỉ lên bầu trời.
Có chút giống với động tác của giáo viên khi nhấn mạnh trọng điểm trên lớp nhưng lại có một cảm giác áp bức không nói nên lời. Giống như cảm giác vô địch thiên hạ, nắm giữ mọi thứ khiến cả thế giới phải khuất phục.
Lâm Huyền bỏ con dấu bằng sáp vào túi áo khoác.
Để thứ này ở công ty không an toàn, tốt nhất là mang về nhà cất đi.
Nhưng đồng thời, hắn nghĩ đến một điều khiến anh sợ hãi:
"Vì miếng sáp niêm phong này đã rơi ra khỏi tấm thiệp mời. Vậy thì có nghĩa là... Triệu Anh Quân đã mở và đọc tấm thiệp mời này."
Lâm Huyền nhìn những tòa nhà chọc trời ngoài cửa sổ, đứng yên suy ngẫm.
Triệu Anh Quân đã đọc tấm thiệp mời này...
Vậy thì thái độ của cô ấy là gì?
Là phớt lờ?
Là cân nhắc?
Hay là...
[Đã đồng ý và chính thức gia nhập Câu Lạc Bộ Thiên Tài?] Lâm Huyền cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống.
Nếu những gì Đại Kiểm Miêu nói là sự thật. Thì Câu Lạc Bộ Thiên Tài chắc chắn là một tổ chức phản diện tà ác.
Vậy thì mục đích của Triệu Anh Quân khi gia nhập là gì?
Động cơ là gì?
Sau này sẽ làm gì?
Lâm Huyền cảm thấy lạnh cả sống lưng...
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, đây không phải là điều nên cân nhắc vào lúc này.
Hắn biết tất cả những hình ảnh tiêu cực về Câu Lạc Bộ Thiên Tài đều là do Đại Kiểm Miêu kể lại.
Cân nhắc đến nghề nghiệp và bản tính của Đại Kiểm Miêu...
Cũng không thể hoàn toàn khẳng định những gì hắn ta nói là sự thật.
"Chuyện này cứ để sau khi xác minh tính chân thực của giấc mơ rồi hãy cân nhắc."
Hiện tại, bản thân vẫn chưa biết giấc mơ là thật hay giả.
Những lời của Đại Kiểm Miêu, cũng không biết thật giả thế nào.
Bây giờ vội vàng đưa ra kết luận vẫn còn quá sớm nên tiến hành từng bước một mới đúng.
"Đừng nghĩ đến những thứ linh tinh khác, nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại là nghĩ cách giúp giáo sư Hứa Vân giải quyết bài toán khoa học, thay đổi tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận