Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 707: Chờ mong đã lâu ! Cuối cùng cũng xuất hiện ! (1)

"Lời bài hát này, em cảm thấy như đang hát về cuộc đời của cô ấy, suy nghĩ của cô ấy, đôi mắt của cô ấy. Lần đầu tiên nhìn vào mắt cô ấy, em đã cảm thấy, cô ấy thực sự là một người cô đơn nhưng mạnh mẽ, không chịu khuất phục nhưng nội tâm lại rất mềm yếu."
"Là ai vậy?"
Lâm Huyền cũng hơi tò mò, Sở An Tình sẽ nghĩ đến ai.
"[Chị Hoàng Tước]."
Sở An Tình hạ quyết tâm, khó khăn lắm mới thốt ra được cái tên này:
"Học trưởng Lâm Huyền, thực ra có một chuyện em đã lừa anh."
Biểu cảm của cô trở nên buồn bã, nhẹ giọng nói:
"Thực ra tối hôm đó, em gặp chị Hoàng Tước trong phòng tập không phải như em đã nói trước đó, là cô ấy từ trên lầu xuống tìm em."
Sự thật?
"Nhưng bây giờ... Sau khi nghe anh kể chuyện của chị Lý Thất Thất và thầy Lưu Phong..."
Ánh mắt nghiêm túc nhìn Lâm Huyền:
Gật đầu thật mạnh.
Sở An Tình nghiến răng.
"Em định nói sự thật cho anh biết!"
"Chị Hoàng Tước... Em đã phát hiện ra một số chuyện của cô ấy. Nhưng cô ấy dặn em nhất định không được nói với anh, rất nghiêm túc, rất nghiêm khắc. Vì vậy, em cũng đã đồng ý với cô ấy, vẫn luôn không nói ra."
Đây không phải sự thật sao?
Đêm hôm đó Sở An Tình nói với hắn, cô ấy không ngủ được, muốn đi đến phòng huấn luyện để tự mình luyện tập một chút.
Sau đó Hoàng Tước từ trên lầu đi xuống thấy cô ấy, hai người trò chuyện với nhau, Hoàng Tước cũng kể cho Sở An Tình nghe về chuyện hạt thời gian và không gian.
Lâm Huyền nhớ lại đêm ngày hôm trước, nửa đêm Sở An Tình đến phòng của hắn nói chuyện phiếm, còn bị Hoàng Tước bắt tại trận...
Chẳng trách.
Hơn nữa dựa theo ý của Sở An Tình... chính là Hoàng Tước có ý muốn Sở An Tình lừa hắn, thái độ của cô ấy cũng vô cùng nghiêm túc.
Hắn chợt hiểu ra.
Còn che giấu điều gì khác sao?
Chẳng trách khi Sở An Tình nghe thấy giọng nói của Hoàng Tước ở ngoài cửa, lại căng thẳng vô cùng, sợ hãi đến mức phải che miệng lại.
Hắn không thẹn với lương tâm. Nhưng hai người bọn họ đều trong sạch, cây ngay không sợ chết đứng, không thẹn với lương tâm, có gì mà phải sợ hãi? Giống như là bị Hoàng Tước bắt gian vậy.
Cho dù là cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng dễ khiến cho người ta suy nghĩ nhiều...
Lúc ấy Lâm Huyền còn cảm thấy, phản ứng này của Sở An Tình cũng kịch liệt quá mức rồi.
Hiện tại, xem như Lâm Huyền đã hiểu.
Hơn nữa, lúc mở cửa chuẩn bị lẻn đi phát hiện Hoàng Tước ôm cây đợi thỏ liền trực tiếp bị dọa đến xù lông, không khác gì con nhím biển.
Nhưng Sở An Tình thì có thẹn, cô ấy đang chột dại.
Bên kia, Hoàng Tước vừa nghiêm khắc dặn dò cô ấy không được nói cho Lâm Huyền biết, tuyệt đối không được được; kết quả vừa quay đầu, liên thấy cô ấy đang ở trong phòng Lâm Huyền nói chuyện phiếm... nhìn sao cũng đều thấy giống như đang đi cáo trạng!
Chẳng trách lúc ấy Sở An Tình bị dọa thành nhím biển, hoá ra phía sau còn có ẩn tình.
"Sự thật gì?"
Lâm Huyền ngồi thẳng người, hỏi:
"Rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?"
...
Sở An Tình dùng ống hút uống một ngụm đồ uống, hắng giọng một cái, bắt đầu chậm rãi kể lại.
Đêm ngày hôm trước, cô ấy đúng là không ngủ được, liền đi đến phòng huấn luyện để tự mình luyện tập, những lời này đều là lời nói thật.
Nhưng mà ngay lúc cô ấy đang luyện tập, đột nhiên nghe thấy bên trong phòng rửa mặt bên cạnh đùng đùng vang lên một trận âm thanh, đi kèm với những âm thanh chai lọ rơi xuống đất là những tiếng ho khan kịch liệt.
Lúc ấy Sở An Tình cảm giác chắc chắn là có người xảy ra chuyện, cho nên nhanh chóng chạy đến phòng rửa mặt bên cạnh để xem xét tình hình.
Kết quả.
"Lúc ấy, cảnh tượng bên trong thật sự là khiến cho em sợ hãi!"
Sở An Tình đang hồi tưởng lại mà vẻ mặt vẫn lo lắng không thôi:
"Giá để đồ trong phòng rửa mặt đổ xuống đất, tất cả đồ vật ở trên đều rơi trên mặt đất, còn chị Hoàng Tước thì ngã trên đống bừa bộn đó, quỳ sấp xuống hai tay chống lên trên mặt đất, toàn thân run rẩy, ho khan kịch liệt."
"Lúc ấy em sợ quá nhanh chóng chạy tới, muốn đỡ chị Hoàng Tước dậy. Nhưng mà... chị ấy cứ luôn đẩy tay em ra, không để em tới gần chị ấy. Còn chị ấy thì cứ cúi gục đầu xuống, mặc cho em gọi sao thì chị ấy cũng đều không ngẩng lên, không để em nhìn mặt chị ấy."
"Sau đó lúc em đứng dậy dự định đi ra ngoài gọi người, gọi bác sĩ, thì chị ấy lại kéo tay em lại, nói không cần gọi người đến, không cần gọi ai cả, cứ ở đây đợi chị. Nhưng toàn bộ quá trình chị ấy đều không ngẩng đầu lên... lúc đó em thật sự không biết nên làm sao bây giờ, cứ ngồi như vậy ở bên cạnh trông chừng chị ấy."
"Rất nhanh, chị ấy không còn ho khan nữa, thân thể cũng không còn run rẩy, hô hấp cũng bình phục lại. Lúc này chị ấy mới ngẩng đầu nhìn em, cười nói chị ấy không sao, chỉ là vừa rồi đột nhiên có chút không thoải mái mà thôi. Lúc ấy em rất sợ hãi và bối rối, nhìn chằm chằm chị ấy rất lâu, phát hiện hình như chị ấy thật sự không có việc gì cả, ngoại trừ việc tóc hơi rối và gót giày cao gót bị gãy thì hình như là không sao cả".
Bạn cần đăng nhập để bình luận