Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 640: Ngân hàng Thái Mỗ ! Đảo ngược thời gian và không gian ! (4)

Quả nhiên.
Sống mũi rõ ràng cao hơn bình thường một chút.
Nếu chỉ là cao bình thường thì còn có thể hiểu là "làm đẹp" cho sống mũi nhưng cái cao này giống như cố tình cao hơn một chút, nhìn bức tranh này từ chính diện thì không rõ lắm nhưng nếu quan sát từ bên cạnh thì... người chuyên nghiệp có thể nhìn ra ngay là rất kỳ lạ.
"Đây đúng thật là hàng thật à học trưởng Lâm Huyền? Cảm giác như lỗi này không giống lỗi mà bậc thầy sẽ mắc phải ấy."
"Không..."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Ngược lại, điều này càng chứng minh đây là hàng thật. Nếu bức tranh này là hàng giả bắt chước thì sao có thể mắc lỗi cơ bản như vậy? Hiện giờ, trình độ kỹ thuật của những họa sĩ làm giả rất cao, mặc dù khả năng sáng tạo không tốt nhưng những bức tranh họ sao chép thực sự giống hệt nhau, khó phân biệt thật giả, trừ khi có giám định viên chuyên nghiệp đến, còn bình thường rất khó nhìn ra... Vì vậy, Henry Dawson có thể mắc lỗi nhỏ này nhưng những xưởng sản xuất hàng giả thì tuyệt đối sẽ không mắc lỗi này."
Hắn lại quan sát kỹ từ trên xuống dưới:
"Có lẽ những điểm khác biệt nhỏ về độ cao này chính là mật mã mà Henry Dawson để lại trong bức tranh sơn dầu này."
Lâm Huyền đã nghĩ đến điểm này ngay từ khi nghe Angelica nói về bức tranh sơn đầu.
Đặc điểm của tranh sơn dầu là có độ nổi, sơn dầu có độ cao.
Những chênh lệch độ cao này...
Chính là chiều không gian tốt nhất để ẩn giấu mật mãi!
"À! Thì ra là vậy!"
Sở An Tình nhận ra nên võ tay, cười khúc khích:
"Vậy thì em có một ý kiến hay! Là mẹo nhỏ mà thầy giáo dạy bọn em luyện tập sáng tối trong lớp học ở trường cách đây một thời gian!"
Nói xong.
Cô chạy đến cửa cầu thang, nhấn công tắc đèn.
Cạch.
Toàn bộ tầng hai tối sầm lại, đưa tay lên cũng không thấy năm ngón, không có một chút ánh sáng nào.
"Cạch cạch!"
Sở An Tình cười nhảy đến bên trái bức tranh sơn dầu, lấy điện thoại di động áp sát vào tường, sau đó nhấn vào biểu tượng đèn pin, để đèn flash sáng liên tục.
Ngay lập tức.
Lâm Huyền hít một hơi thật sâu.
Vì sơn dầu không bằng phẳng nên những tia sáng thẳng này chiếu từ bên trái sang sẽ tạo thành những bóng nhỏ dài ngăn khác nhau trên vải sơn dầu tùy theo độ cao thấp của sơn dầu.
Dài ngắn khác nhau!
Lúc này Lâm Huyền nhìn rõ những bóng dài ngắn khác nhau giống như mật mã Morse, cái dài cái ngắn xếp thành hàng ngay ngắn trên vải.
Quá ngay ngăn...
Từng hàng một thẳng tắp.
Nhìn là biết cố ý làm vậy!
"Đây chính là..."
Lâm Huyền mím môi, nuốt nước bọt:
"Mật mã Einstein ẩn giấu trong "Nỗi buồn của Einstein"... sao?"
Hắn không biết nên gọi chính xác mật mã này là gì.
Mật mã Einstein2.
Hay là mật mã Henry Dawson?
Nhưng gọi là gì không quan trọng, quan trọng là... những mật mã này có ý nghĩa gì? Chỉ đến hướng nào?
"Đây không phải là mật mã Morse."
Lâm Huyền phân tích:
"Không chỉ có hai loại dài ngắn, độ dài của những cái bóng này có nhiều loại, hơn nữa mặc dù tổng thể rất ngay ngắn nhưng vẫn có một số cái bị nghiêng do con người tác động. Mật mã này... Không phải là thứ có thể giải mã trong thời gian ngắn được."
"Có cần tìm chuyên gia giải mã không?"
Sở An Tình hỏi.
"Em có quen à?"
Lâm Huyền nhìn cô.
Sở An Tình lắc đầu:
"Em không quen chuyên gia mật mã nào... Nói đúng hơn là em thực sự quá xa lạ với nghề này, chuyên gia mật mã duy nhất mà en có thể nghĩ đến là một bộ phim em đã xem trước đây có tên là "The Imitation Game", kể về câu chuyện của một chuyên gia mật mã có thật trong lịch sử."
"Ông ấy là công thần của Thế chiến thứ hai, chính ông ấy đã phát minh ra cỗ máy giải mã hệ thống mật mã của quân Đức và nhờ đó đã đảo ngược toàn bộ cục diện của Thế chiến thứ hai."
Lâm Huyền quay người lại:
"Đừng nói người em nhắc đến là cha đẻ của khoa học máy tính, cha đẻ của trí tuệ nhân tạo..."
Sở An Tình gật đầu:
"Đúng vậy, chính là Alan Turing."
Lâm Huyền cười nhẹ:
"Đúng thật là một nhà khoa học vĩ đại. Không chỉ là nhà khoa học, ông ấy còn có rất nhiều danh hiệu, khoa học máy tính, toán học, logic học, mật mã học, sinh học lý thuyết, vân vân... Ông ấy là một thiên tài thực sự không thể tranh cãi."
"Chỉ là... những năm cuối đời cũng khá thảm."
Lâm Huyền lại đi đến trước bức tranh sơn dầu, nắm lấy khung tranh rồi lấy toàn bộ bức tranh sơn dầu xuống khỏi tường:
"Turing có giỏi giải mã mật mã đến đâu thì ông ấy cũng đã chết rồi, chúng ta không tìm thấy ông ấy được. Vì vậy đành mang về nước và nhờ một số chuyên gia mật mã trong nước giúp đỡ thôi."
Nói xong, Lâm Huyền và Sở An Tình cùng nhau xuống lầu, đặt bức tranh sơn đầu lên xe, trở về khách sạn nơi đoàn đại biểu Long Quốc cư trú, chuẩn bị về nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận