Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 561: Người cuối cùng của Bảy Tội Lỗi (2)

Trên thế giới này làm gì có bức tường nào không lọt gió?
Mặc dù không có nhiều người ở trong sở cảnh sát Đông Hải biết những chuyện này, nhưng chỉ cần nỗ lực điều tra thì luôn có thể tra ra được.
Hơn nữa, kẻ thù mà Lâm Huyền phải đối mặt không phải là kẻ thù bình thường. Hắn không biết liệu các thành viên trong Câu Lạc Bộ Thiên Tài rốt cuộc có để mắt đến hắn hay không.
Tổ chức này thực sự quá thần bí.
Thần bí đến mức nó không hề có cảm giác tồn tại.
Chí ít thì quãng thời gian này cũng khá bình yên, Lâm Huyền cảm giác xác suất Câu Lạc Bộ Thiên Tài để mắt tới mình là không lớn.
Đầu tiên, chuyện hắn hỗ trợ tổ chuyên án bắt giữ Quý Tâm Thủy và Quý Lâm, bản thân bọn họ là tội phạm giết người, toàn bộ Đông Hải đều đang săn lùng bọn họ, bản thân chẳng qua chỉ là một "người xem nhiệt tình" mà thôi.
Tiếp theo, Quý Tâm Thủy coi bản thân là một bài khảo nghiệm, thậm chí còn coi mình là giám khảo của Câu Lạc Bộ Thiên Tài; đây cũng là nói rõ, người muốn giết chết mình không phải là Câu Lạc Bộ Thiên Tài, mà chính là Quý Tâm Thủy, cho nên chuyện hiểu lầm này mới có thể sinh ra.
Có lẽ kế hoạch ban đầu của Quý Tâm Thủy là chuẩn bị lấy đầu hắn, đi tìm Copernicus của Câu Lạc Bộ Thiên Tài để lĩnh thưởng.
Nhưng đáng tiếc, sự ngạo mạn của ông ta đã khiến ông ta tính toán sai lầm, âm mưu đã sụp đổ giữa chừng trước khi đến được bước kia.
Cuối cùng, cũng là mấu chốt nhất. Hoàng Tước bên này thực sự cho Lâm Huyền cảm giác an toàn.
Bản thân cô ấy là thành viên của Câu Lạc Bộ Thiên Tài, nếu thật sự là Câu Lạc Bộ Thiên Tài muốn giết hắn thì hắn đã sớm chết rồi, không còn sống tới hiện tại.
Không chỉ như thế, Hoàng Tước còn nhiều lần trợ giúp hắn, hoàn toàn không giống với hành động của một cái kẻ địch làm ra.
Cho nên có đôi khi Lâm Huyền cũng không nắm chắc được.
Rốt cuộc Câu Lạc Bộ Thiên Tài là một tổ chức như thế nào?
Rốt cuộc là có mục đích gì?
Rốt cuộc là chính nghĩa hay là cái ác?
Ngày cả khi Quý Tâm Thủy nói ra cái tên Copernicus, khiến cho người ta cảm giác giống như Copernicus đã yêu cầu ông ta giết những nhà khoa học đó.
Nhưng liệu thông tin này có thực sự đáng tin cậy không?
Bản thân Quý Tâm Thủy đã là một tên bắt chước vụng về, ngạo mạn lại tự phụ, không thể bài trừ khả năng là do ông ta hiểu lầm và khư khư cố chấp.
Chí ít...
Nếu ông ta có thể tự nhận mình là giám khảo của Câu Lạc Bô Thiên Tài, chuyện như thế đã không hợp thói thường, theo suy đoán của Lâm Huyền, khả năng cao thì cấp trên của ông ta là Copernicus không hề yêu cầu ông ta giết hắn, chuyện này càng giống hành vi cá nhân của ông ta hơn.
Dù sao.
Thay vì trốn tránh thì không bằng phát triển thế lực và sức mạnh của mình.
Nắm đấm lớn mới nắm quyền quyết định.
Bốp bốp bốp ! Sau tràng vỗ tay nồng nhiệt, liên đến phiên Lâm Huyền phát biểu.
"Thưa các vị lãnh đạo, các vị khách, các vị đại biểu..."
Bài phát biểu do V V viết, Lâm Huyền đã nhớ kỹ trong đầu, viết một bài phát biểu cũng không khó khăn gì.
Dù sao những chuyện này bản thân cũng có thể tự mình làm, phát biểu cũng giống như kể lại chuyện xưa, không có gì khó, chỉ cần đến một nơi có thể làm tư tưởng bay bổng lên một chút là có thể viết.
"Tất cả chúng ta đều rất tiếc thường vì sự ra đi của giáo sư Hứa Vân, cô Đường Hân..."
Lâm Huyền vừa phát biểu, vừa nhìn quanh hội trường.
Hầu hết các chỗ ngồi bên trong hội trường đều là các đại biểu học sinh trẻ tuổi, đặc biệt là sinh viên đại học đến rất đông.
Mà trong khu vực chỗ ngồi của đại học Đông Hải, Lâm Huyền lập tức nhìn thấy tiểu vui vẻ đang ngồi ở vị trí đầu tiên.
Sở An Tình.
Lúc này Sở An Tình cũng đang nhìn Lâm Huyền, bốn mắt nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi, Sở An Tình cảm nhận được ánh mắt của Lâm Huyền, mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.
Ngoài mặt Lâm Huyền không biểu hiện gì, nhưng trong nội tâm hắn lại cảm thấy cô bé này thật sự là có siêu năng lực.
Chỗ nào của Đông Hải cô bé cũng đều có thể tự nhiên lui tới.
Theo một ý nghĩa nào đó, cô bé chính là người máy mở cửa thành phố Đông Hải, muốn đi đâu thì đi đó.
Đây chính là siêu năng lực của cô bé, tên là Sở Sơn Hà.
Bởi vì vị cha già quyên cao chức trọng này mà khắp nơi trong thành phố Đông Hải đều phải đối xử nhẹ nhàng với Sở An Tình.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên khi cô bé có thể làm học sinh đại diện đến hội trường của lễ tuyên dương để xem.
"Người ta vẫn nói mọi người đều phải có trách nhiệm với sự hưng thịnh của quốc gia, nên một Đông Hải phồn vinh và an toàn không thể thiếu sự nỗ lực của mỗi chúng ta..."
Bài phát biểu của Lâm Huyền đã chuẩn bị kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận