Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 105: Kẻ giết người (2)

Triệu Anh Quân cũng xác nhận những lời Lâm Huyền nói.
Sau khi trả lời một số chỉ tiết về buổi tiệc, ba cảnh sát đóng sổ ghi chép, dặn dò:
"Hai đồng chí, dựa trên những manh mối các đồng chí cung cấp, vụ việc này không đơn thuần là một vụ tai nạn giao thông bỏ trốn."
"Nhưng điều tra vụ án cần phải có chứng cứ, để cuối cùng định danh vụ tai nạn giao thông này, cần phải điều tra thêm, vì vậy kết quả cuối cùng của vụ việc sẽ được thông báo theo cảnh sát."
"Giáo sư Hứa Vân là một nhân vật công chúng, chúng tôi sẽ nhanh chóng làm rõ vụ việc. Đây là số liên lạc của tôi, các đồng chí giữ lại. Nếu có thêm chi tiết gì, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào"...
Cảnh sát tạm biệt hai người, rồi đi tìm người phụ trách phía bệnh viện.
Rào rào rào !
Một chiếc xe đẩy phủ khăn trắng từ phòng cấp cứu được đẩy ra.
Đi qua hành lang, tiến về phía nhà xác...
Lâm Huyền nhìn thấy cảnh đó.
Đau lòng vô cùng.
Hắn từng tự trách mình rất nhiều:
Nếu hắn không đích thân mời thây Hứa đến dự tiệc mừng, liệu thây ấy có đến không?
Nếu hắn kiên quyết để tài xế công ty đưa thầy Hứa về nhà, liệu thầy ấy có gặp chuyện không?
Nếu hắn không giúp đỡ thầy, không sao chép tài liệu từ giấc mơ cho thầy, để thây mãi mãi không nghiên cứu được gì...
Liệu thây ấy có phải chết thảm trên đường phố khi đã thành danh?
Lâm Huyền biết, lúc này sắc mặt của mình chắc chắn rất khó coi.
Triệu Anh Quân vỗ nhẹ vai hắn, an ủi:
"Lâm Huyền, đừng tự trách mình quá."
"Chuyện này không liên quan gì đến cậu."
Cô ấy nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Huyền:
"Lúc trước tôi nói giáo sư Hứa Vân là vì nể mặt cậu mới đến, cũng có chút đùa vui thôi. Dù không để cậu đi gửi thiệp mời, tôi chắc chắn cũng sẽ tự mình đi gửi."
"Cái chết của giáo sư Hứa Vân, dù là vì lý do gì, cũng không liên quan gì đến cậu. Những chuyện như thế này... không ai muốn xảy ra cả."
Cô ấy chỉ vào chiếc xe Alphard dừng bên ngoài:
"Lên xe đi, tôi sẽ bảo tài xế đưa cậu về nhà trước."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Cô đi trước đi, Triệu tổng, tôi muốn ở lại đây một chút."
Triệu Anh Quân thở dài, quay người:
"Hôm nay đừng đi làm nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi. Ban ngày tôi sẽ đến bệnh viện, sắp xếp chuyện của Hứa Y Y".
Cạch cạch cạch cạch cạch...
Cô ấy bước ra khỏi cửa kính của sảnh bệnh viện, cửa xe Alphard mở ra, cô ngồi vào và xe chạy xa dần. ...
Gió lạnh thổi qua khe cửa kính.
Nhiệt độ đột ngột giảm xuống vài độ.
Lâm Huyền không mặc áo khoác, nhưng lại không cảm thấy chút lạnh nào.
Có lẽ, tâm hồn và thân xác của hắn đã lạnh từ lâu.
Hắn dựa vào tường trắng của bệnh viện, cơ thể dân mất sức... cuối cùng ngồi bệt xuống sàn lạnh lẽo, mắt nhìn vô hồn vào hoa văn trên sàn...
"Lâm Huyền, cậu ở đây à!"
Cửa kính lần nữa mở ra.
Cao Dương vội vã chạy đến, cố kéo Lâm Huyền đứng dậy:
"Cậu ngồi đây làm gì! Mau đứng lên!"
Tuy nhiên.
Lâm Huyền như một con cá chết, không thể kéo lên.
Cao Dương thở dài.
Cũng ngồi xuống bên cạnh Lâm Huyền, ngồi trên sàn nhà.
"Lâm Huyền, cậu đừng buồn nữa, cậu làm tớ cũng buồn theo."
"Giáo sư Hứa Vân đột ngột qua đời, thực sự rất đáng tiếc. Nhưng tai nạn xe cộ thế này, không ai có thể làm gì được mài!"
"Không..."
Lâm Huyền lắc đầu:
"Đây không phải là tai nạn..."
Bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu rõ. Cái chết của giáo sư Hứa Vân, tám phần là có liên quan đến việc hắn thay đổi hiện thực, viết lại tương lai.
Nếu hắn không can thiệp vào lịch sử.
Hứa Vân chỉ sẽ là một nhà khoa học mờ nhạt, một "nhà học thuật" không thể đạt được kết quả gì trong suốt đời.
Không ai sẽ giết một người không quan trọng như vậy.
Nhưng giờ đây, nhờ sự giúp đỡ của hắn, Hứa Vân đã giải quyết trước hàng trăm năm chất lỏng đông ngủ, còn định công bố miễn phí cho toàn thế giới.
Trong tình huống này, lý do và động cơ để giết ông ấy quá nhiều.
"Đây không phải là tai nạn..."
Lâm Huyền lại nhấn mạnh, tim đau thắt, anh nắm chặt đầu:
"Kẻ thực sự hại chết Hứa Vân..."
“Chính là tớ !"
"Cậu! Cậu đang nói linh tinh gì vậy Lâm Huyền! Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu!"
Cao Dương vội vã vỗ nhẹ lưng Lâm Huyền, cố gắng làm hắn tỉnh táo lại:
"Cậu cũng phải có chừng mực trong việc tự trách mình chứ... đừng tự đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu mình. Các đồng chí cảnh sát chắc chắn sẽ bắt được hung thủ, cậu đừng lo lắng nữa, hãy yên lặng chờ kết quả đi."
Lâm Huyền ngẩng đầu lên, không nói thêm gì nữa.
Cao Dương không biết quá nhiều chuyện, nên tự nhiên không thể đưa ra phán đoán chính xác.
Nhưng Lâm Huyền cũng không định kể quá nhiều cho cậu ta biết.
Hắn có dự cảm rằng đây là một con đường rất nguy hiểm, và hắn không muốn kéo Cao Dương lên chiếc thuyền này. "Đi thôi Lâm Huyền, ở đây mãi sẽ bị cảm đấy."
Cao Dương kéo Lâm Huyền đứng dậy, phủi sạch bụi trên người hắn:
"Về nhà nhé?"
"Ừm”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận