Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 129: Kiểm ca (1)

"Đại Kiểm Miêu!"
Lâm Huyền không thể ngờ rằng sau khi thế giới giấc mơ đảo lộn... lại có thể gặp lại Đại Kiểm Miêu ở đây.
Cảm giác kỳ diệu khi gặp lại người quen nơi đất khách, Lâm Huyền không kìm được muốn ôm chầm lấy.
"Gì?"
Đại Kiểm Miêu nhíu mày, đánh giá Lâm Huyền từ trên xuống dưới:
"Cậu cũng từng nghe danh của tôi à?"
"Chết tiệt!"
Tên trộm thấy không đối phó được nhiều người, liền quay đầu chạy.
"Còn muốn chạy à!"
Đại Kiểm Miêu vung gậy đánh rách áo sau lưng tên trộm, rồi tiếp tục vung gậy đánh vào cánh tay hắn, khiến con dao nhọn rơi xuống.
"Thân thủ tốt!"
Lâm Huyền bắt đầu nịnh bợ để tạo mối quan hệ.
Ba tên đàn em phía sau lập tức xông lên, đè tên trộm xuống. Đại Kiểm Miêu nhặt túi xách dưới đất, đưa cho tên béo trong số ba tên đàn em:
"Đây là túi của bà Lý, cậu đem trả cho bà ấy. Chúng ta đã thu tiền bảo kê thì phải giữ gìn an ninh cho khu vực này."
Tên béo cầm túi đi xa.
Lâm Huyền chớp mắt nhìn Đại Kiểm Miêu... không tin được, gã này đã trở thành người đồng minh chính nghĩa. Quả nhiên như hắn đã đoán.
Sau khi thời không biến đổi, không chỉ lịch sử và tương lai thay đổi, thế giới thay đổi, mà số phận của mỗi người cũng thay đổi theo.
Giờ đây Đại Kiểm Miêu rõ ràng không còn là kẻ cướp nữa, có vẻ đã trở thành kẻ thu tiên bảo kê nhưng ít nhất cũng đang làm việc tốt.
Vút !
Lại một ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, hai tên đàn em đang đè tên trộm hét lên:
"Đại ca ! Hắn còn dao !"
Lâm Huyền quay đầu nhìn...
Chỉ thấy tên trộm lại rút ra một con dao từ trong ủng và chạy xa.
"Giỏi thật...
Hắn ta thực sự kinh ngạc, trong ngôi làng nhỏ này lại có một bậc thầy ba dao.
"Đừng để hắn chạy thoát!"
Đại Kiểm Miêu ra lệnh, rồi vỗ vai Lâm Huyền:
"Giúp một tay đi chàng trai, ra phía trước chặn hắn!"
Nói xong, liền dẫn theo hai tên đàn em đuổi theo.
Lâm Huyền đáp một tiếng, thật không biết hắn nên làm gì.
Nhưng có Đại Kiểm Miêu, một người quen trong giấc mơ, hắn đột nhiên cảm thấy giấc mơ này thân thiết hơn.
Dù sao thì cũng phải thăm dò giấc mơ từ việc hỏi người dân bản địa, giờ Đại Kiểm Miêu không có vẻ gì là người xấu, không ngại gì mà không hợp tác với hắn ta.
Chủ yếu là hắn ta thật thà, tin vào mọi điều, không có mưu mô, rất thích hợp để hỏi han.
Lâm Huyền tăng tốc, nhảy bật lại trên tường đá có rêu, lập tức vượt qua ba người Đại Kiểm Miêu.
"Chết tiệt?"
Đại Kiểm Miêu và hai tên đàn em há hốc mồm:
"Đây là trò gì vậy?"
"Đại ca! Hắn đang bay!"
Những con đường phức tạp này thực sự là thiên đường cho dân chạy parkour, Lâm Huyền nhảy qua lại rất nhanh đã đuổi kịp tên trộm.
"Tới nữa này!"
"Á !"
Lại một cú đá bay, khiến tên trộm ngã xuống đất.
Lâm Huyền lục soát khắp người tên trộm:
"Đừng nói với tôi anh là bậc thầy chín dao..."
May thay, không tìm thấy gì nữa. ...
Sau đó, Đại Kiểm Miêu và ba tên đàn em giải tên trộm đến đồn cảnh sát.
Lâm Huyền không biết nơi đó có thể gọi là đồn cảnh sát không, nhưng rõ ràng là một cơ quan mà hắn không quen, có vẻ là văn phòng của cảnh sát.
"Chàng trai, thân thủ khá lắm” Đại Kiểm Miêu vỗ vai Lâm Huyền:
"Cậu tên gì?"
"Lâm Huyền."
Lâm Huyền đáp một cách bình thản. "Được, Lâm Huyền."
Đại Kiểm Miêu quay đầu, chỉ vào ba tên đàn em:
"Để tôi giới thiệu, tôi là người bảo kê khu vực này, mọi người đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu, cậu cứ gọi tôi là Kiểm ca. Đây là ba tên đàn em của tôi, A Tráng, Nhị Trụ Tử, Tam Bàn”".
Lâm Huyền nhìn từng người...
Quả nhiên không sai, ba tên du côn này chính là ba tên đàn em mà trong giấc mơ trước đã bị Đại Kiểm Miêu giết trong ngân hàng.
Người đầu tiên tên A Tráng, lùn và chắc nịch, chính là kẻ bị giết ở cửa ngân hàng vì "tay chân không sạch sẽ."
Người thứ hai tên Nhị Trụ Tử, cao gầy, bị giết bên cạnh hộp điện vì "quyến rũ chị dâu."
Tên này khá nặng ký, Lâm Huyền không kìm được nhìn kỹ hơn, nhưng ngoài chiều cao thì cũng bình thường.
Người thứ ba tên Tam Bàn, bị giết trong đường hầm dưới ngân hàng vì "muốn chơi đòn lừa."
Sau khi thời không thay đổi, số phận của ba người này cũng thay đổi theo.
Chỉ không biết... tính cách có thay đổi không.
Lâm Huyền nhìn Nhị Trụ Tử, hơi lo lắng cho cái mũ của Đại Kiểm Miêu.
"Mọi người đều gọi tôi là Đại Kiểm Miêu."
Đại Kiểm Miêu cười hề hề, vỗ ngực bụng:
"Sao này cậu cứ gọi tôi là Kiểm ca là được."
"Này chàng trai, cậu từ đâu đến? Khu vực này tôi đều biết mặt, cậu không phải người trong làng này."
Lâm Huyền gật đầu:
"Tôi là... người đi lang thang qua đây, đi lung tung thôi."
Đại Kiểm Miêu nhìn Lâm Huyền một cách sâu sắc... nhưng với ánh mắt ngây thơ đó, có vẻ đã chấp nhận nhân vật này.
Hắn ta chỉ vào bức tường thấp bên cạnh:
"Vừa rồi tôi thấy cậu thân thủ tốt, leo cao nhảy thấp như bay, học võ ở đâu thế?"
"Đó gọi là parkour."
"Parkour là gì?"
Đại Kiểm Miêu và ba tên đàn em nhìn nhau, đều chưa nghe từ này bao giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận