Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 257: Bạn gái (1)

Nhưng tất cả những điều này không liên quan gì đến Lâm Huyền.
Hắn đến đây, chỉ là làm nên, chỉ là cái thuẫn cho Triệu Anh Quân.
Hắn chỉ cần làm như mọi lần, ngồi ở bàn bên lề cùng Triệu Anh Quân ăn điểm tâm, giúp cô ấy tránh những lời mời không biết ý là được.
Bước đi trên đôi giày da, Lâm Huyền đi về phía bên cạnh...
"Này.
Phía sau, Triệu Anh Quân gọi hắn.
"Hả?"
Lâm Huyền quay đầu lại.
Ánh đèn xoay quanh đại sảnh chiếu lên váy dài của cô ấy, tỏa ra những bông hoa ánh sáng giao thoa.
Đôi hoa tai đung đưa như say rượu.
Cô ấy đứng đó, ánh mắt lấp lánh nhìn Lâm Huyền:
"Cậu biết nhảy không?"
Đoạn âm trầm của cây đàn cello vang lên mạnh mẽ, hòa quyện với âm thanh run rẩy của dây đàn violin , nâng cao âm điệu, làm cho toàn bộ sảnh vàng lộng lẫy trở nên sôi động.
Các cặp đôi xoay mình với những bước chân nhịp nhàng, những chiếc váy dài thướt tha lướt qua giữa hai người, để lại hương thơm của nước hoa và ánh sáng mờ ảo.
Lâm Huyền có chút ngạc nhiên. Triệu Anh Quân trước đây...
Rõ ràng là chưa từng nhảy múa bao giờ.
"Biết một chút."
Lâm Huyền trả lời.
"Nhảy với tôi một bản nhé."
"Được."
Triệu Anh Quân nhón chân lên, tay trái đặt lên vai Lâm Huyền, rồi lướt qua, xoay nửa người.
Lâm Huyền bước một bước sang trái, đưa cánh tay trái ra, ôm lấy eo Triệu Anh Quân, tiếp nhận bước nhảy này.
Âm thanh của cello dần yếu đi.
Tiếng violin solo gợi lên cảm xúc, Triệu Anh Quân nhẹ nhàng nhón gót chân theo nhịp điệu, bước chính xác vào từng nhịp nhạc.
Lâm Huyền cũng không hề chậm trễ, theo sau Triệu Anh Quân, tay phải giữ lấy eo thon của cô ấy, tay trái nắm chặt, bước những bước nhỏ lướt ngang trên sàn nhảy.
Tango không quá khó học.
Ở Học viện Nghệ thuật Đại học Đông Hải, khiêu vũ là một môn học tự chọn rất phổ biến, nếu chậm một chút khi đăng ký thì sẽ không còn chỗ.
Học viện Nghệ thuật vốn đã ít nam nhiều nữ, trong giai đoạn luyện tập của môn học này, các chàng trai ít ỏi trở thành "công cụ” để nhiều cô gái luyện tập bước nhảy.
Có lẽ đây cũng là lý do môn học này hấp dẫn đến vậy...
Lâm Huyền đăng ký được môn học này vào năm thứ hai, năm đó hắn đã làm bạn nhảy cho không ít cô gái. Có lẽ do hắn là người dẫn chương trình của trường, hình ảnh tốt, chiều cao phù hợp, nên nhiều cô gái trong lớp thích tìm hắn làm bạn nhảy, thậm chí còn xếp hàng để được nhảy cùng anh.
Năm đó, mỗi buổi học thực sự rất mệt...
Từ lúc bước vào cửa phòng tập nhảy cho đến khi kết thúc tiết học, Lâm Huyền liên tục xoay vòng, xoay vòng, uốn eo, xoay vòng.
Hắn từng nghĩ rằng học kỳ đó đã nhảy hết cả đời mình.
Không ngờ...
Hôm nay còn có cơ hội học thêm một bài nữa.
"Cô nhảy giỏi thật đấy."
Lâm Huyền chân thành khen ngợi.
Triệu Anh Quân mỉm cười:
"Cậu cũng không tệ."
Bước nhảy của hai người thành thạo, mạnh mẽ, nhưng không hề chạm vào nhau.
Tỉnh hoa của tango nằm ở sự kéo căng của bước chân.
Tango của người giỏi giống như chơi piano, tango của người mới học giống như đánh Vịnh Xuân.
"Đại học Đông Hải cũng dạy tango à?"
"Dạy những thứ cơ bản nhất thôi, không dạy phức tạp thế này đâu."
Lâm Huyền thành thật trả lời.
"Vậy sao kỹ thuật của cậu tốt thế?"
"Bản nhạc này rất nổi tiếng."
Lâm Huyền xoay người kéo Triệu Anh Quân trở lại trung tâm sàn nhảy:
"Nhiều bộ phim đã sử dụng bản nhạc này, các đạo diễn rất thích bản nhạc này, chỉ cần có cảnh tango, thường không thể thiếu Một Bước Xa Hơn. Xem nhiều nên học được thôi."
"Ví dụ như phim nào?"
Triệu Anh Quân ngẩng đầu hỏi.
"Scent of a Womanr" Lâm Huyền trả lời:
"Một bộ phim rất tuyệt, cũng là một đoạn nhảy kinh điển."
Triệu Anh Quân cười nhẹ, quay đầu nhìn các cặp đôi xoay tròn xung quanh:
"Tôi đã xem phim đó, nữ chính rất đẹp."
"Gabrielle Anwar."
Lâm Huyền nói:
"Nhưng bây giờ cũng già rồi."
"Ai rồi cũng sẽ già, không ai mãi mãi trẻ trung cả."
Triệu Anh Quân buông tay trái của Lâm Huyền, theo nhịp nhạc xoay một vòng, rồi lại nắm lấy tay Lâm Huyền:
"Có vẻ cậu rất thích xem phim, trước đây khi nói chuyện với cậu tôi đã nhận ra, kiến thức về phim ảnh của cậu rất phong phú. Cậu có nghiên cứu gì về lĩnh vực này không?"
"Không hẳn vậy."
Bản nhạc đã đến đoạn cuối, tất cả các nhạc cụ đều dừng lại, chỉ còn lại tiếng violin solo mượt mà, kéo dài trong sự nhẹ nhàng của âm nhạc:
"Chỉ đơn giản là xem nhiều phim thôi."
Lâm Huyền nói nhẹ nhàng. ...
Tiếng violin dừng lại đột ngột.
Cả bản nhạc kết thúc, những cặp đôi trong sàn nhảy hoặc trò chuyện vui vẻ, hoặc vỗ tay nhẹ nhàng.
Lâm Huyền và Triệu Anh Quân đến ngồi bên bàn ăn, người phục vụ mang đến dụng cụ ăn và khăn ướt. Triệu Anh Quân ăn nhẹ, không nói gì, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Lâm Huyền đặt tay lên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon của thành phố Đông Hải phản chiếu, trong tâm trí hắn là cảnh tượng của thành phố Đông Hải mới trong giấc mơ.
"Hi hi, đàn anh Lâm Huyền!"
Tiếng cười từ phía sau bất ngờ vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Huyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận