Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 835: Mảnh ghép cuối cùng ! (5)

"Từ góc nhìn của người ngoài, chính là con bé không may xảy ra tai nạn xe cộ rồi qua đời. Những năm 2000 thời đó, không giống như bây giờ, có rất nhiều chuyện dễ dàng xử lý, mấy cái thủ tục, giấy chứng tử đều rất dễ xử lý. Nhưng mà cái này không quan trọng, tôi làm chuyện này cũng là vì vợ của tôi."
"Con gái của tôi, Thiến Thiến, nếu con bé thật sự còn sống, tôi có thể từ từ chờ đợi. Nhưng trạng thái lúc đó của vợ tôi chính là sống dở chết dở, thậm chí bà ấy còn muốn nhảy lầu, tôi không dám cho bà ấy thêm một sự đả kích nào, tôi phải ổn định lại cảm xúc của bà ấy mới được. Tôi đã mời bác sĩ tâm lý tốt nhất, đi đến Đế Đô, rời khỏi cái môi trường kia, tiến hành trị liệu bằng phương pháp thôi miên cho bà ấy."
'Hiện tại, mặc dù thần chí của bà ấy vẫn không rõ ràng như vậy, nhưng chỉ cần không nhận kích thích, thì nhìn chung là tinh thần vẫn ổn định."
"Bây giờ trong suy nghĩ của bà ấy, con gái chỉ đơn thuần là qua đời trong một vụ tai nạn mà thôi, những cảnh tượng mà bà ấy nhìn thấy lúc đó đều là ảo giác do đại não tạo ra vì bị kích thích quá độ mà thôi."
"So với cái chuyện huyền ảo không hợp lễ thường kia... khó chịu thì khó chịu, thương tâm thì thương tâm, nhưng loại lý do tai nạn xe co thường gặp này, ít nhiều cũng có thể khiến cho vợ của tôi tiếp nhận, trải qua nhiều năm điều trị tĩnh dưỡng như vậy, cuối cùng cũng ổn định."
"Chàng trai trẻ, cũng không phải là tôi cố ý lừa cậu, nhưng cậu nhìn cuộc sống bây giờ của tôi đi, con gái của tôi không còn, sự nghiệp tôi cũng từ bỏ, vợ tôi chính là thứ duy nhất còn lại trong cuộc đời tôi. Tôi phải chăm sóc cô ấy thật tốt."
Dứt lời.
Ông lại cầm lấy ấm trà, rót trà vào chén trà của Lâm Huyền và Cao Dương:
"Chuyện chính là như vậy. Vợ chồng tôi cũng đã từng này tuổi, rất nhiều chuyện... chúng tôi đều đã có thể tiếp nhận. Hơn nữa tinh thần của vợ tôi thật sự không thể chịu được, cậu cũng đã nhìn thấy dáng vẻ của bà ấy, rõ ràng mới hơn 60 tuổi, nhưng lại giống như đã 80 tuổi, bà ấy thật sự không thể chịu được."
"Hôm nay tôi nguyện ý nói cho cậu những chuyện này, cũng là bởi vì cậu nói cô bạn gái kia của cậu cũng xảy ra chuyện tương tự, cho nên tôi mới nói ra. Còn về chuyện mà cậu nói... có thể tìm ra con gái tôi, có thể cứu con gái của tôi trở về... ".
Trương Thạch thở dài, lắc đầu:
"Hơn hai mươi mấy năm trôi qua, tôi đã sớm không còn trông mong nữa rồi. Nếu như các cậu có tâm tư như vậy, tôi rất cảm ơn. Đồng thời... ta cũng chúc các cậu có thể sớm ngày tìm được cô bạn bị biến mất kia."
"Nhưng tôi thật sự hy vọng, đây là lần cuối chúng ta gặp mặt. Coi như tôi cầu xin cậu đấy, chàng trai trẻ, đừng đến đây quấy rầy chúng tôi nữa, vất vả lắm cuộc sống của chúng tôi mới ổn định lại."
"Tất cả mọi chuyện tôi nói cho cậu đều là sự thật, không có chút che giấu nào, tôi hy vọng cậu cũng tin lời tôi nói, không cần phải gây khó khăn cho chúng tôi, không cần phải đi tìm Diêm Cầm."
Trương Thạch nói rất thành khẩn.
Hắn tin tưởng, lần này những lời Trương Thạch nói đều là thật.
Cũng nhất quán với những gì hắn suy đoán.
"Được rồi, chú Trương, bọn cháu sẽ không đến nữa."
Lâm Huyền ngồi dậy:
"Chỉ là... còn một chi tiết cuối cùng cần phải xác minh với chú."
Trương Thạch duỗi tay, ra hiệu cho Lâm Huyền nói ra.
"Xin hỏi, tối hôm đó khi mọi người lái xe về nhà, chú có nhìn thấy một ánh sáng màu xanh lam to bằng quả táo, không ngừng nhảy lên và nhấp nháy, giống như một quả cầu nhỏ màu xanh có rất nhiều tỉa sét tập trung ở bên trong hay không?"
Lâm Huyền dùng tay mô tả kích thước cho Trương Thạch:
"Là một quả cầu điện nhỏ màu xanh to bằng từng này, lơ lửng không cố định, không có trọng lượng và không có thực thể, đêm hôm đó mọi người có từng nhìn thấy nó không?"
Trương Thạch suy nghĩ hai giây.
Trịnh trọng lắc đầu:
"Không có."
Ông còn bổ sung:
"Mặc dù đêm hôm đó tôi uống rất nhiều rượu, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở một nửa, nhìn phía trước, ít nhất thì trong xe chưa từng xuất hiện một quả cầu điện màu xanh lam nào cả. Ngoài xe cũng không có, thị lực của vợ tôi rất tốt, nếu như có, đêm hôm khuya khoắt, một quả cầu điện nhỏ sáng như vậy, chắc chắn bà ấy có thể nhìn thấy."
"Ngày hôm đó, vợ tôi vẫn luôn ở bên cạnh Thiến Thiến chơi mạt chược với họ hàng, tôi chưa bao giờ nghe thấy bọn họ nói về chuyện này... nếu quả thật có một quả cầu điện nhỏ màu xanh lam xuất hiện, chuyện kỳ lạ như vậy chắc chắn sẽ được mọi người thảo luận sôi nổi, và cho dù thế nào thì Thiến Thiến hoặc là Diêm Cầm cũng đều sẽ kể việc này cho tôi biết.
"Cho nên e là để cậu thất vọng rồi, chàng trai trẻ."
Trương Thạch ngẩng đầu, nhìn Lâm Huyền:
"Ta chắc chắn vào đêm Thiến Thiến biến mất, căn bản chưa từng quả cầu điện nhỏ màu xanh lam nào xuất hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận