Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 90: Thu hoạch (1)

Tuy nhiên...
C C lắc đầu, ánh mắt không trách móc nhìn Lâm Huyền:
"Không trách anh."
"Tôi thấy được, anh cũng rất muốn mở chiếc két sắt này, chỉ là không thành công thôi."
Nghe C C nói vậy, Lâm Huyền khá bất ngờ.
Hắn còn tưởng C C sẽ giống như mấy lần trước, trừng mắt mắng hắn là kẻ lừa đảo... Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện lịch sự với hắn như vậy.
Xem ra, lần này "độ thiện cảm" của cô đối với hắn khá cao.
Lâm Huyền tháo mặt nạ trên mặt xuống nhìn C C:
"Hiện tại thì không có khả năng phá hủy két sắt bằng vũ lực, chỉ còn cách đoán mật khẩu."
"Tôi không thể giải thích rõ ràng nhiều chuyện với các người nhưng tôi thực sự biết nhiều hơn các người, có nhiều cơ hội hơn, cũng gần hơn với đáp án chính xác."
"Vậy thì, C C, chúng ta có thể chia sẻ thông tin với nhau không?].
Lâm Huyền tiến lên nhìn C C:
"Mục đích của chúng ta là giống nhau, đều là mở chiếc két sắt này."
"Tôi có thể trả lời câu hỏi trước đó của cô, nói cho cô biết Lâm Huyền mà tôi quen biết là người như thế nào. Nhưng đổi lại, sau đó..."
"[Cô có thể nói cho tôi lý do cô muốn mở chiếc két sắt này không? Hoặc bất kỳ manh mối, thông tin, gợi ý nào liên quan đến két sắt cũng được. ]".
"Chỉ cân cho tôi một số gợi ý và manh mối quan trọng... Có lẽ, tôi thực sự có thể đoán ra mật khẩu!"
Dưới ánh mắt của Lâm Huyền, C C từ từ quay đầu lại, nhìn Lâm Huyền qua lớp mặt nạ Ultraman.
Dừng lại mười mấy giây sau...
Cuối cùng.
Cô gật đầu:
"Được."
Thái độ của C C khiến Lâm Huyền hơi ngạc nhiên.
Có lẽ đây là lần cô đối xử với hắn tốt nhất, kiên nhẫn nhất, dễ giao tiếp nhất trong nhiều lần gặp gỡ như vậy.
Có lẽ có liên quan đến cốt truyện giữa hai người.
Vài lần gặp mặt trước, không phải là kẻ thù thì cũng là kẻ gian, nếu không thì cũng là cãi cọ ầm ĩ, rất khó có cơ hội giao tiếp bình tĩnh như thế này.

Nhưng lần này thì mọi người có thân phận khác nhau.
Vì một mục đích chung, tất cả mọi người đã đoàn kết lại.
Mặc dù cuối cùng không mở được két sắt nhưng đã thực sự giành được sự tin tưởng của C C.
Vì vậy, cô mới phá lệ đồng ý trao đổi thông tin với hắn.
"Được, tôi nói trước."
Lâm Huyền dựa vào chiếc két sắt chưa được nung nóng, từ từ kể cho C C nghe về Lâm Huyền mà hắn quen biết... Thực ra đó chính là lời giới thiệu bản thân của hắn.
Kể từ khi tốt nghiệp đại học, kể về công việc hàng ngày, giống như tham gia phỏng vấn xin việc vậy.
Kết quả là mới chỉ kể được một nửa thì...
"Được rồi, anh không cần kể nữa."
C C ngắt lời anh, lắc đầu:
"Lâm Huyền mà anh biết chắc chắn không phải là chủ nhân của chiếc két sắt này."
"Tại sao?"
Lâm Huyền không hiểu.
Trước đó, bản thân hắn cũng từng nghi ngờ như vậy, nghi ngờ rằng đây không phải là két sắt của mình.
Nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ... thực ra trong lòng vẫn có một tia may mắn.
Biết đâu chiếc két sắt này là do hắn gửi vào năm 2032 hoặc năm 2042 thì sao? Về mặt logic thì điều này là có thể.
Bởi vì năm 2022 hiện tại của anh, vẫn chưa đến thời điểm anh gửi két sắt nên anh đương nhiên không biết mật khẩu.
Nhưng không ngờ, C C khẳng định Lâm Huyền này không phải là Lâm Huyền kia, không thể là hắn.
"Bởi vì... quá bình thường."
C C thở dài:
"Thực ra tôi cũng không biết Lâm Huyền thực sự nên như thế nào, tôi thậm chí không quen biết bất kỳ Lâm Huyền nào nhưng trực giác của tôi... chắc chắn không phải là Lâm Huyền bình thường mà anh biết."
"Được thôi.”
Lâm Huyền nhún vai:
"Vậy nếu cô không muốn nghe thì tôi cũng không nói nữa. Bây giờ đến lượt cô trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ?"
C C gật đầu, cũng dựa vào két sắt:
"Tôi cũng không biết bắt đầu từ đâu, chỉ là từ nhỏ, trí nhớ của tôi đã rất hỗn loạn."
"Tôi không thể diễn tả cảm giác đó, giống như trong đầu tôi có rất nhiều ký ức không thuộc về mình nhưng đó cũng là cuộc đời mà tôi đã trải qua. Giống như... ở một thế giới khác, một cuộc đời khác của tôi."
"Là mơ sao?"
Lâm Huyền hỏi.
C C lắc đầu:
"Không phải mơ, điều này tôi rất chắc chắn. Mặc dù những ký ức này cũng rất rời rạc và mơ hồ, đều là những đoạn trích rời rạc không liên tục nhưng tôi chắc chắn đó không phải là mơ”".
"Là cảm giác về không gian song song sao?"
Lâm Huyền lại hỏi.
C C im lặng, gật đầu không phủ nhận:
"Tôi cũng không chắc nữa. Tóm lại, đây là một cảm giác rất khó giải thích, tôi đã đi khám bác sĩ, họ nói đây là một dạng hoang tưởng, có thể là do nhân cách tinh thân phận liệt."
"Nhưng những mảnh ký ức rời rạc đó... thực sự quá chân thực, tôi khó có thể tưởng tượng chúng chỉ là ảo tưởng hư cấu. Vì vậy, tôi muốn chứng minh một chút."
Cô quay người chỉ vào chiếc két sắt có khắc tên Lâm Huyền:
"Trong những mảnh ký ức rời rạc, có một người đàn ông trung niên mà tôi chắc chắn chưa từng gặp và cũng không quen biết, để tóc dài bù xù và có bộ râu quai nón rất rậm”" Người đàn ông trung niên?
Bạn cần đăng nhập để bình luận