Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 210: Lịch sử trống rỗng (2)

Lâm Huyền đương nhiên không biết sáng tác.
Guitar cũng chỉ ở trình độ người mới bắt đầu.
Nhưng đánh hợp âm 53231323 vẫn không có vấn đề gì, hợp âm F Lâm Huyền cũng rất thành thạo, đánh hát cơ bản nhất chắc chắn cũng không có vấn đề gì... bởi vì đánh hát guitar vốn là 7 phần hát, 3 phần đánh.
Kỹ thuật khó thực sự vẫn là ở phần chơi ngón, độ khó đó, tự học rất khó học được.
Lâm Huyền tự tin như vậy, chắc chắn không phải xuất phát từ trình độ guitar mới học của mình.
Mà là bắt nguồn từ "ô nhiễm tinh thần" trong giấc mơ đầu tiên.
Trong giấc mơ đầu tiên, cửa hàng đồ chơi trên quảng trường là nơi Lâm Huyền thường xuyên lui tới dạo gần đây.
Hắn sắp sao chép xong hết tất cả các thiết kế mèo Rhine bên trong.
Mèo Rhine rất nổi tiếng trong tương lai.
Cả một giá hàng toàn là đồ lưu niệm mèo Rhine, rồi bên cạnh còn phát bài hát chủ đề mèo Rhine rất gây nghiện.
Hắn thực sự quá quen thuộc với bài hát này.
Đặc biệt là dạo gần đây, gần như ngày nào hắn cũng ngâm mình trong cửa hàng đồ chơi trong mộng để tìm cảm hứng, dùng mắt thường để quét hình nộm mèo Rhine.
Lúc đó... loa lớn hai bên giá hàng phát đi phát lại, phát đi phát lại, phát đi phát lại bài hát chủ đề mèo Rhine này, Lâm Huyền cảm thấy tinh thần mình bị ô nhiễm.
Nhưng không thể không thừa nhận, bài hát này thực sự rất gây nghiện, rất dễ gây nghiện.
Một khi Lâm Huyền chấp nhận giai điệu này... về sau thường không tự chủ được mà hát theo, đơn giản mà hay, dễ thuộc.
Sau khi tinh thần bị ô nhiễm, thực sự muốn quên cũng không quên được.
Đã đến mức như em ngồi mũi thuyền, anh đứng trên bờ rồi.
Vì vậy, dưới sự chú ý của Triệu Anh Quân, Lâm Huyền đã đánh hát bài hát gây nghiện còn mới mẻ trong trí nhớ này.
Đánh hát xong một lần, Lâm Huyền đặt đàn guitar xuống, nhìn Triệu Anh Quân:
"Thế nào?"
Đúng như dự đoán, biểu cảm và ánh mắt của Triệu Anh Quân rất phức tạp.
Có kinh ngạc, có vui mừng, cũng có nghi ngờ.
Nhưng cuối cùng...
Cô ấy gật đầu chắc chắn:
"Lâm Huyền à... xem ra trước đây tôi thực sự đã đánh giá thấp cậu rồi, cậu đúng là tinh thông cầm kỳ thi họa."
"Chỉ có vẽ là được thôi, những thứ khác thì không trông mong được."
Lâm Huyền đứng dậy:
"Nếu cô thấy bài hát này ổn, không thì chúng ta lấy bài hát này làm bài hát chủ đề mèo Rhine đi."
"Nói thế nào nhỉ... dù sao thì con mèo này là tôi thiết kế, tôi vẫn muốn tự mình chăm sóc nó tốt hơn một chút”.
Hắn nói như vậy.
Triệu Anh Quân không thể không đồng ý.
Dù sao thì mình mới là ông lớn của công ty, hơn nữa bây giờ trong mắt Triệu Anh Quân, còn có "mối đe dọa" là đơn phương.
"Tôi thấy không có vấn đề gì."
Triệu Anh Quân vẫn nhìn Lâm Huyền, trong mắt ẩn ý cười:
"Ít nhất thì tôi khá thích."
"Như cậu đã nói, đây là con mèo do cậu thiết kế nên cậu quyết định."
Lâm Huyền không biết cô ấy thực sự thích hay là muốn thuận theo ý Lâm Huyền trong chuyện này...
Nhưng tóm lại, cô ấy đã đồng ý.
Sau đó, Triệu Anh Quân gọi một cuộc điện thoại, là gọi cho người quản lý của nhà sản xuất âm nhạc đó. Sau lời xin lỗi theo khuôn mẫu, cô ấy và người quản lý đó đã hủy cuộc hẹn tối nay.
"Vậy thì Lâm Huyền, tối nay tôi cũng không có lịch gì."
Cô ấy đặt điện thoại xuống, hai tay chắp lại, chống lên mặt bàn:
"Bữa cơm đó của cậu... Cậu muốn ăn hôm nay hay ngày mai?"
"Ngày mai đi."
Lâm Huyền không chút do dự nói:
"Hôm nay cũng tại tôi nói muộn quá."
Vì hôm nay lịch trình của Triệu Anh Quân đã bị thay đổi nên việc ăn tối hôm nay đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cơ hội ăn bữa cơm này nên để đến ngày mai mới đúng, như vậy cũng có thể đảm bảo lịch trình ngày mai của Triệu Anh Quân bị thay đổi thì sẽ không bị cuốn vào vụ nổ súng.
"Được."
Triệu Anh Quân duỗi thẳng hai cánh tay:
"Đã vậy... hiếm khi buổi tối không có lịch, tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, dạo này bận quá, đã lâu lắm rồi không được ngủ một giấc ngon."
"Đúng rồi, Lâm Huyền, ngày mai cậu tìm một phòng thu âm, thu âm lại bài hát chủ đê này, bảo họ thu chuyên nghiệp một chút, lát nữa chúng ta cho ca sĩ nghe."
"Được, tôi về chuẩn bị một chút."
Lâm Huyền gật đầu đồng ý, rồi rời khỏi văn phòng của Triệu Anh Quân.
Rầm.
Phía sau, cánh cửa mật mã hai lớp nặng nề đóng lại, một lân nữa ngăn cách thế giới của hai người. ...
Hơn năm giờ chiều, xe công vụ của Triệu Anh Quân rời khỏi công ty, đi về hướng nhà cô ấy.
Lâm Huyền đứng trước cửa sổ chớp văn phòng, nhìn rõ mồn một.
Đây hẳn là ngày Triệu Anh Quân tan làm sớm nhất.
Bởi vì theo chế độ cuồng công việc trước đây của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ sắp xếp kín mít từng ngày, thậm chí từng phút, gần như tự mình làm mọi việc, bận rộn không ngơi tay.
Nhưng...
Hôm nay mình bất ngờ hát bài hát chủ đề mèo Rhine đó đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch hôm nay của Triệu Anh Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận