Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 147: Ba Miêu

"Xin lỗi người anh em, vừa rồi hiểu lầm cậu. Để bù đắp..."
"Nói đi, cậu có nguyện vọng gì? Muốn gì? Chỉ cần tôi làm được, tôi sẽ làm tất cả cho cậu!"
Quả nhiên, Đại Kiểm Miêu vẫn hào phóng, Lâm Huyền rất thích giao thiệp với những người như vậy.
"Kiểm ca, cha của anh là giáo viên toán tiểu học phải không."
"Đúng vậy."
"Có phải ông ấy đang nghiên cứu một cuốn sách cổ về 'Giới thiệu Hằng số Vũ trụ không?”
"Ồ, cậu biết cả điều này sao?"
Lâm Huyền mỉm cười gật đầu:
"Thật ra tôi ngưỡng mộ cha anh mà đến, sau này anh cho tôi làm gì cũng được, bây giờ nguyện vọng của tôi chỉ có một...
"Anh có thể dẫn tôi đi gặp cha anh không? Tôi có vài vấn đề về toán học muốn hỏi ông ấy."
"Cậu muốn gặp ba tôi à?”
Đại Kiểm Miêu rất ngạc nhiên, không ngờ đàn em mới của mình lại đưa ra yêu cầu như vậy:
"Thôi bỏ qua đi... dạo này ông ấy thần kinh lắm, nghiên cứu đến mức bị tâm thân rồi. Tôi nghe mẹ tôi nói, ông ấy suốt ngày nhốt mình trong phòng không ra, cũng không cho chúng tôi vào, thật sự là rất kỳ quái."
"Hơn nữa...
Đại Kiểm Miêu nhìn đồng hồ:
"Hơn nữa tôi đã hứa với con trai tôi, hôm nay sẽ mua gà quay cho nó. Hay là thế này đi, hôm nay cậu về nhà tôi ăn cơm, dù sao cậu cũng không có chỗ ở, ở nhà tôi một đêm, mai tôi sẽ chở cậu đi gặp cha tôi."
"Ôi hôm nay đi mà, Kiểm ca."
Lâm Huyền lay lay cánh tay lực lưỡng của Đại Kiểm Miêu:
"Anh không cần tốn nhiều thời gian đâu, anh đưa tôi đến nhà cha anh, rồi quay về mua gà quay cho con trai ăn cũng được, không cần ở lại với tôi."
"Tôi thật sự rất quan tâm đến toán học, có vài vấn đề muốn hỏi cha anh, chúng ta đi nhanh về nhanh được không?"
Đại Kiểm Miêu suy nghĩ một lát...
"Được thôi."
Hắn ta gãi gãi tổ quạ của mình:
"Đã nói là sẽ bù đắp cho cậu, thì tôi làm đại ca không thể thất hứa được."
"A Tráng, các cậu giao tên trộm này cho cảnh sát đi, tôi không đi nữa. Tôi đưa Lâm Huyền đi gặp cha tôi bằng xe máy."
A Tráng tiến lại gần, liếc nhìn Lâm Huyền một cái, thì thâm:
"Đại ca, tối nay...
Đại Kiểm Miêu ra hiệu bằng một động tác tay:
"Mọi việc vẫn như cũ, chúng tôi sẽ về nhanh thôi"...
Đại Kiểm Miêu dẫn Lâm Huyền về nhà, dắt ra chiếc xe máy của hắn ta.
Nó rất cũ kỹ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ, chắc chắn đây là chiếc xe mà Đại Kiểm Miêu rất quý trọng.
Trong ngôi làng nghèo khó lạc hậu về công nghệ này, có lẽ giá trị của chiếc xe máy này tương đương với một chiếc Rolls-Royce.
"Đội mũ bảo hiểm vào."
Đại Kiểm Miêu ném cho Lâm Huyền một chiếc mũ bảo hiểm, bảo hắn đội vào.
"Cẩn thận thế cơ ạ?"
Lâm Huyền cài dây mũ bảo hiểm, có chút không thể tin được sự thay đổi của Đại Kiểm Miêu.
Một tên cướp ngân hàng từng mang theo bom... giờ lại quan tâm đến chuyện đội mũ bảo hiểm.
"Phải làm gương cho con cái chứ."
Đại Kiểm Miêu cũng đội một chiếc mũ bảo hiểm cỡ lớn, dây đeo thì thả lỏng hai bên không buộc lại. Có vẻ hắn ta tự biết mặt mình to không cài được.
Hắn ta chỉ vào con trai và con gái đang nhìn xuống từ tầng hai:
"Tôi suốt ngày dạy chúng phải chú ý an toàn, chẳng lẽ tôi không làm gương?"
Lâm Huyền mỉm cười, không nói gì.
Trong giấc mơ trước, lần cuối cùng cùng Đại Kiểm Miêu cướp ngân hàng, hắn ta đã nói rằng nếu con gái mình còn sống, hắn ta chắc chắn sẽ không trở thành như bây giờ.
Vì hắn ta còn muốn tham gia họp phụ huynh, phát biểu trước mọi người, nhất định sẽ chú ý đến hành vi và danh tính của mình.
Bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy.
Đối với Đại Kiểm Miêu, cuộc đời của hắn thực sự phụ thuộc vào việc con gái hắn ta có sống hay không.
Nếu con gái hắn ta sống, hắn ta là một người cha tốt làm gương cho con.
Nếu con gái hắn ta chết, hắn ta là một tên tội phạm tàn nhẫn bị che mắt bởi thù hận.
Có lẽ cuộc đời của mỗi người đều như vậy. ...
Chiếc xe máy phóng trên con đường đất gồ ghê.
Bây giờ hai người đã ra khỏi làng, đến cánh đồng bao la bát ngát.
Nơi đây không còn những ngôi nhà tự xây chằng chịt, không khí cực kỳ trong lành, tâm nhìn rất rộng rãi.
Lâm Huyền nhìn ra xa, dễ dàng thấy được thành phố Đông Hải mới đứng giữa trời đất.
Thật sự trông nó như một vật thể khổng lồ và đáng sợ từ ngoài hành tinh.
Thành phố Đông Hải mới chiếm diện tích rất lớn, tường thép trải dài bất tận, vô số tòa nhà cao tầng mọc lên, đâm thẳng vào mây.
Lâm Huyền không thể xác định được độ cao của những tòa nhà này... điều này đã vượt quá nhận thức của hắn.
Hôm nay thời tiết đẹp, bầu trời trong xanh, mây rất cao, nhưng thành phố Đông Hải mới vẫn có vô số tòa nhà chọc thẳng vào mây không thấy được, không biết nó cao bao nhiêu trăm tầng, thậm chí hàng nghìn tầng.
Vì là ban ngày, Lâm Huyền nhìn thấy rõ hơn chỉ tiết của bức tường ngoài thành phố Đông Hải mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận