Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 689: Một canh bạc chắc chắn sẽ thua (1)

Anh ta ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn Cao Dương:
"99,9% huấn luyện của chúng ta là phi hành gia đều là để đối phó với 0,01% tình huống đột xuất. ]".
"Nhiệm vụ không gian không phải trò đùa, nếu cậu không thể vượt qua những bài tập này... Tôi sẽ không vô trách nhiệm để cậu lên vũ trụ. Mặc dù cô Hoàng Tước là tổng chỉ huy nhưng tôi có quyền và nghĩa vụ chịu trách nhiệm về sự an toàn của từng đồng đội."
"Nói đúng lắm."
Giọng Hoàng Tước vọng từ hành lang vào.
Cộp cộp cộp !
Tiếng giày cao gót của cô ấy cực kỳ vang trong phòng huấn luyện yên tĩnh này, tiếng vọng khắp nơi.
Đôi mắt xanh lam từ cửa hành lang hiện ra, Hoàng Tước mặc áo khoác đen bước từ hành lang vào phòng huấn luyện.
Lâm Huyền cố ý nhìn đôi bông tai của cô ấy...
Chỉ là mỗi lần Ngụy Thành đều phải kiểm soát khẩu phần ăn của cậu ta, bắt cậu ta giảm cân khiến Cao Dương rất không vui, mỗi lần ăn đều không thỏa mãn.
Luôn là màu xanh lam.
Thật sự là vừa lành mạnh vừa ngon!
Cậu ta rất hài lòng với đồ ăn trong căn cứ huấn luyện này.
"Đến giờ ăn rồi à!"
Cao Dương gãi mông vui vẻ nhảy tới.
Quả không hổ danh là nguyên liệu và đầu bếp chuyên cung cấp cho phi hành gia.
Màu xanh lam.
Hoàng Tước võ tay, ra hiệu cho mọi người tập trung lại giữa phòng rồi mỉm cười nói:
"Cách giờ ăn hơi sớm."
"Chậc, vậy cô đến đây làm gì."
Cao Dương mất hứng quay về.
Hoàng Tước nhìn đồng hồ:
"Vì nặng chứ... Cô đúng là nói chuyện không biết đau lưng, không biết giúp tôi cầm một cái à?"
Từ hành lang truyền đến tiếng phàn nàn vô cùng quen thuộc.
Cô ấy quay đầu nhìn về phía hành lang, gọi:
"Sao anh đi chậm thế?"
"Tôi đến tất nhiên là để giới thiệu với bọn cậu một đồng đội mới đã chờ đợi từ lâu, đồng thời... cũng là thành viên cuối cùng của đội chúng ta."
Sau đó.
Lưu Phong dở khóc dở cười, đặt hai thiết bị có hình dáng rất giống nồi cơm điện này xuống đất.
Cao Dương thấy nồi cơm điện thì rất tự giác, đi tới định cầm lấy.
"Hôm nay ăn đồ mang về à, đầu bếp xin nghỉ à?"
Trong lòng hắn ta lại ôm hai cái nôi cơm điện to đùng! Xếp chồng lên nhau, che mất nửa khuôn mặt của Lưu Phong, chỉ có thể nhìn thấy cặp kính đặc trưng đó.
"Nồi cơm điện gì chứ..."
Lưu Phong đeo kính đi ra từ góc cua.
Hắn ta vỗ tay rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền, tôi đã chế tạo xong rồi!"
Lâm Huyền lập tức hiểu ra, chỉ vào hai thứ giống nồi cơm điện trên mặt đất:
"Chẳng lẽ thứ này chính là..."
"Đúng vậy."
Lưu Phong gật đầu:
"Đây chính là thứ chúng ta dùng để bắt giữ khi..."
Hắn ta kịp phản ứng lại, quay đầu nhìn Hoàng Tước, sau đó tiếp tục nói:
"[Thiết bị bắt giữ]... Dùng để bắt giữ vật chất Alpha!"
[Thiết bị bắt giữ hạt thời không].
Lâm Huyền vừa nghe là biết Lưu Phong muốn nói đến cái này.
Mọi người cùng nhau tiến lên xem.
Hai thiết bị bắt giữ hạt thời không này trông thực sự giống nồi cơm điện.
"Thực sự giống nồi cơm điện quá."
Sở An Tình cảm thán.
"Cũng hợp lý!"
Cao Dương chế giễu:
"Trong truyện tranh "Dragon Ball", Quy lão tiên sinh đã dùng nồi cơm điện để phong ấn Đại ma vương Piccolo, xét theo góc độ này, nồi cơm điện thực sự là một bảo bối phong ấn rất lợi hại, biết đâu lại có thể bắt được thứ gì đó thần kỳ!"
Hoàng Tước dùng ánh mắt [cậu có ngốc không vậy] liếc Cao Dương, sau đó nhìn ba người Cao Dương, Sở An Tình, Ngụy Thành:
"Ba người bọn cậu đến phòng huấn luyện khác để huấn luyện các hạng mục khác trước đi, bọn tôi và Lâm Huyền có chuyện cần bàn bạc."
Ngụy Thành gật đầu, dẫn theo Cao Dương và Sở An Tình rời đi.
Trong phòng huấn luyện rộng lớn chỉ còn lại Hoàng Tước, Lâm Huyền và Lưu Phong.
"Lưu Phong, bây giờ có thể nói bất cứ điều gì rồi."
Lưu Phong gật đầu, nhìn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền, thực ra đây chính là [Thiết bị bắt giữ hạt thời không], chỉ là Hoàng Tước bảo tôi tạm thời đừng nói với họ, dùng vật chất Alpha thay thế".
"Không sao, tôi hiểu, anh cứ nói tiếp đi."
Lưu Phong ngồi xổm xuống, mở một trong hai thiết bị bắt giữ hạt thời không, để Lâm Huyền xem cấu trúc bên trong...
Rất bình thường.
Đúng thật là giống hệt nồi cơm điện. "Chế tạo thiết bị bắt giữ thành như thế này, anh cũng là một nhân tài đấy."
Lâm Huyền chế giễu.
"Đây đã là cấu trúc và kích thước tối ưu nhất rồi."
Lưu Phong giải thích:
"Muốn tạm thời trói buộc hạt thời không không khó nhưng tôi cân nhắc đến tình huống đột xuất, nếu để nó chạy mất thì phải làm sao? Vì vậy... nếu thu nhỏ [từ trường] trói buộc hạt thời không, tăng mật độ lên, giống như bây giờ, nó có thể khiến hạt thời không mất hoạt tính ngay lập tức."
“Hoạt tính?"
Lâm Huyền hỏi:
"Ý anh là bây giờ hạt thời không vẫn đang nhảy nhót lung tung à? Trước đây không phải anh nói nó rất ổn định sao?"
"Cậu hiểu là nhảy nhót lung tung cũng được."
Lưu Phong gật đầu:
"Ổn định mà tôi nói trước đây là chỉ sự ổn định về tính chất hóa học và tính chất vật lý, thậm chí là sự ổn định về hình thái, chứ không phải nói đến sự ổn định về đường đi lộ trình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận