Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 173: Kiêu ngạo và đạo đức giả (1)

Họ làm thế nào để ẩn mình trong lịch sử mà không để lại một chút dấu vết nào?
Làm thế nào họ có thể vượt qua hàng trăm, thậm chí gần ngàn năm, luôn kiên trì với niềm tin của mình?
Mục đích của họ là gì?
Ý nghĩa của việc họ làm là gì?
"Tất cả những bí ẩn này... có lẽ đều liên quan đến con số 42".
Bộ phim đã kết thúc, màn hình đen lại, cả căn phòng chìm vào bóng tối.
Lâm Huyền đứng dậy.
Dù sao đi nữa, để giải mã bí ẩn của số 42, hắn cần phải xâm nhập vào thành phố Đông Hải mới để tìm manh mối.
Dù là cuốn sách "Giới thiệu về Hằng số Vũ trụ" hay cha của Đại Kiểm Miêu, chỉ khi tìm ra một trong hai, cuộc điều tra về số 42 mới có thể tiếp tục.
"Còn quá nhiều thứ phải tìm hiểu."
Lâm Huyền đứng dậy từ ghế sofa, đẩy cửa phòng chiếu.
Cọt kẹt...
Tiếng cửa mở ra.
Ngoại ô thành phố Đông Hải, biệt thự bên hồ, ánh nắng xuyên qua cánh cửa mở ra, những tia sáng len lỏi qua những hạt bụi trong không khí, tạo ra hiệu ứng Tyndall lấp lánh.
"Ban ngày không mở cửa sổ, ban đêm không bật đèn... Quý Lâm à, khi nào cậu mới chịu nghe lời?"
Người đàn ông lớn tuổi bước vào nhà.
Ông ta không đóng cửa.
Bởi vì đó là nguồn sáng duy nhất.
Trong phòng không có đèn nào được bật, rèm cửa cũng kéo kín, cảm giác tối tăm u ám này khiến ông ta cực kỳ khó chịu.
So với ánh đèn, ông ta thích ánh nắng hơn, cảm giác ấm áp khi nắng chiếu vào người mới thực sự khiến ông ta cảm nhận được sự tồn tại của thời gian.
Phòng khách trước mắt vẫn lộn xộn như lần trước.
Chính xác mà nói, còn lộn xộn hơn lần trước ông đến.
Lần trước đến, ít nhất tất cả các tạp chí báo chí đều được xếp gọn gàng, nhưng giờ đây... gần như tất cả các tờ báo, tạp chí đều mở ra và bị vứt lộn xộn trên sàn nhà.
Tất cả các tạp chí đều bị lật ra, báo chí cũng bị ném lung tung.
Và lúc này, Quý Lâm đang ngồi dựa vào đống tạp chí, ngồi xếp bằng trên sàn, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính xách tay phát ra ánh sáng xanh.
Ánh sáng xanh phản chiếu lên khuôn mặt gầy gò của hắn ta, tạo ra một vẻ xanh xao có phần bệnh tật.
Và ánh sáng từ cửa chính chiếu chéo vào, chỉ cách chân hắn ta không đến mười centimet... không kéo được cậu trai trắng trẻo này ra khỏi bóng tối.
"Cậu dính liên vào sàn nhà rồi à? Có cần tưới nước cho cậu không?”
Người đàn ông bước vào, nhìn cảnh tượng bừa bộn với vẻ khó chịu:
"Quản gia nói với tôi... cậu đã không ra khỏi nhà mấy ngày nay, từ lần trước tôi đến, cậu chưa ra ngoài lân nào."
"Quản gia còn nói cậu đã mua một số đồ chơi nhồi bông qua mạng? Trời ạ... cậu thật sự đã biến thành một người mà tôi không nhận ra."
"Cậu đang làm gì thế? Quý Lâm, cậu thực sự đang làm việc à?"
Quý Lâm không ngẩng đầu lên.
Hắn ta chăm chú nhìn màn hình máy tính xách tay, nơi các tin tức nhanh chóng trượt qua, tay phải liên tục cuộn bánh xe chuột:
"Tôi đã xem qua danh sách mà ông đưa rồi, tất cả đều không đúng."
"Nếu danh sách không đúng... thì cậu phải tìm thêm manh mối chứ..."
Ông ta cảm thấy đau đầu, nhưng không hề nghi ngờ phán đoán của Quý Lâm.
Nếu Quý Lâm đã nói không đúng, thì chắc chắn không đúng, điều này không cần phải bàn cãi, đứa trẻ này chưa bao giờ làm ông ta thất vọng, cũng chưa bao giờ sai lầm:
"Nếu cậu đã loại trừ mọi khả năng trong danh sách, thì hãy ra ngoài tìm manh mối mới, nhanh chóng lôi kẻ làm nhiễu loạn lịch sử ra ngoài... cậu cứ ở nhà mãi thì có ích gì? Kẻ làm nhiễu loạn lịch sử sẽ tự tìm đến cậu sao?"
Nghe xong lời của ông ta.
Quý Lâm khẽ thở dài, cười một chút:
"Ngạo Mạn... ông thật là kiêu ngạo. Ông phải xem thường kẻ làm nhiễu loạn lịch sử đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy."
"Tại sao cậu lại nói thế."
Ông ta nhíu mày.
"Theo lời ông, kẻ làm nhiễu loạn lịch sử đã giúp Hứa Vân, xử lý xong chất lỏng trong khoang ngủ đông. Bây giờ Hứa Vân gặp sự cố và chết, chỉ cần kẻ đó không phải là một kẻ ngốc, hắn chắc chắn sẽ cảnh giác và không dám hành động bừa bãi để lộ thân phận."
Ông ta nghe xong, quay đầu:
"Vậy cậu không muốn đánh động hắn? Không muốn để hắn biết chúng ta đang tìm hắn, để hắn lơi lỏng cảnh giác và dần dần lộ diện?"
"Đó không phải là điểm mấu chốt."
Quý Lâm trả lời nhẹ nhàng. Hắn ta gập máy tính xách tay lại, ngẩng đầu lên nhìn ông ta:
"Thực ra tôi luôn nghĩ... làm sao chúng ta có thể chứng minh một người thực sự đang làm nhiễu loạn lịch sử?"
Hắn ta suy nghĩ vài giây, tiếp tục nói:
"Chúng ta phải định nghĩa lịch sử ban đầu như thế nào? Và phải định nghĩa lịch sử bị nhiễu loạn như thế nào?"
"Đây không phải là điều có thể nói rõ ràng trong một câu, theo yêu cầu của ông, không thể giết nhầm bất kỳ ai, giống như nếu chúng ta giết nhầm một người, chúng ta sẽ mất tư cách nhận được thư mời của Câu Lạc Bộ Thiên Tài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận