Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 709: Chờ mong đã lâu ! Cuối cùng cũng xuất hiện ! (3)

Sau đó bí mật đi thay pin?
Cái này có chút buồn cười...
Đừng nói là năm 2024. cho dù Hoàng Tước thật sự là người du hành từ 600 năm sau đến, Lâm Huyền cũng tin tưởng người máy chắc chắn không thể linh hoạt được như con người.
Hơn nữa, ở Trụ sở huấn luyện phi hành gia, việc kiểm tra thể chất và lấy máu thường được thực hiện... hắn đã tận mắt nhìn thấy máu được lấy từ cánh tay của Hoàng Tước, thậm chí bọn họ còn dùng bữa và uống rượu cùng nhau.
Hơn nữa, nếu đi máy bay hoặc ra nước ngoài, đều cần phải qua kiểm tra an ninh. Nếu cô ta là người máy thì đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Tóm lại, quên mất cái suy đoán về người máy linh tinh đi, quá nực cười.
Tổng hợp lại những suy nghĩ vừa rồi.
Lâm Huyền cho rằng suy đoán hợp lý nhất chính là... Vậy Lâm Huyền lại có sự tò mò mới...
Hả?
Nếu những người du hành thời gian này làm ra điều gì đó có thể thay đổi nhân quả của thời gian và không gian, thì họ sẽ phải nhận sự phản phệ, ngay cả khi họ đang ở trong phạm vi co giãn của thời gian và không gian sao?
Sự tấn công của quy tắc thời gian và không gian!
Lâm Huyền cảm giác, linh cảm vừa rồi giống như thật sự đã là đánh trúng trọng tâm.
Nếu cái lý luận chính xác.
Giả sử Hoàng Tước là người du hành thời gian, cơ thể cô ta hẳn là đã xảy ra vấn đề gì đó, là do không đủ thời gian? Hay là cơ thể sắp biến mất? Hay... nó bị tấn công bởi những quy tắc nhất định của thời gian và không gian, chẳng hạn như sự co giãn thời gian và không gian?
Sẽ bị sức mạnh thời gian và không gian loại bỏ, để phòng ngừa nghịch lý xảy ra sao?
Vậy nếu làm ra một chút hành động vượt qua sự co dãn thời gian và không gian...
Thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu thay đổi trong phạm vi co giãn thời gian và không gian thì sẽ nhận lại phản phệ.
Lâm Huyền ngẩng đầu, nhìn Sở An Tình.
Lâm Huyền cảm giác càng nghĩ càng thấy ảo diệu, đây đều là những chuyện không có chứng cứ.
"Còn có chi tiết nào khác để bổ sung không?"
Không biết nữa...
Sở An Tình lắc đầu:
Bởi vậy.
"Chẳng trách ngày hôm đó khi cô ta đi đến cửa ký túc xá của anh và lúc chúng ta tưởng cô ta đã rời đi, đều không có tiếng lộc cộc của cao gót gõ trên mặt đất. Thì ra là cô ta đã thay thành giày đế bằng."
Lâm Huyền nhỏ giọng nói:
"Thì ra là thế."
"Nếu như đêm hôm đó, cô ta đeo đôi giày cao gót giống mọi ngày, thì chúng ta chắc chắn đã sớm nghe thấy âm thanh cô ta đến, chứ không phải đến tận khi cô ta gõ cửa thì chúng ta mới phát hiện."
"Không có, sau khi dọn dẹp xong phòng rửa mặt, chị Hoàng Tước liền mang đôi giày cao gót bị gãy đi vứt, đổi thành một đôi giày đế bằng ở phòng huấn luyện."
Rất nhiều chuyện có thể hiểu được.
"Có lẽ Hoàng Tước cũng không muốn chúng ta quá lo lắng đi."
Lâm Huyền thuận miệng nói:
"Cô ấy lớn như vậy, lớn hơn chúng ta rất nhiều, lại là tổng chỉ huy, thần thông quảng đại, nhất định là lợi hại hơn chúng ta rất nhiều, anh nghĩ em không cần phải lo lắng quá nhiều về cô ấy. Cô ấy chắc chắn sẽ giải quyết hết được mọi chuyện."
“Ngược lại là...' Lâm Huyền hơi nghi hoặc một chút, nhìn Sở An Tình:
"Vì sao khi em nghe thấy bài hát này, lại nghĩ đến cô ấy?"
"Bởi vì chị Hoàng Tước thật sự rất cô độc!"
Sở An Tình nói:
“Anh không phát hiện ra sao? Chị Hoàng Tước lúc nào cũng ở một mình, chị ấy... chị ấy giống như một trận gió không thuộc về thế giới này, cho dù thổi tới nơi nào, cũng đều không có kết cục, không thuộc về bất kỳ nơi nào."
"Anh ngẫm lại mà xem, cái đầu tiên mà chúng ta không để ý chính Hoàng Tước đến cùng phải tên thật của chị ấy hay không, tuổi tác của chị ấy chúng ta cũng không biết, nhưng chắc cũng phải hơn 30 tuổi rồi. Phụ nữ ở độ tuổi này... chị ấy đã kết hôn chưa? Có chồng không? Có con không? chúng ta hoàn toàn không biết gì. Dựa vào quan sát của chúng ta... thì chị ấy chắc là không có."
"Điện thoại di động của chị ấy chưa từng vang lên, cho dù là chuông điện thoại, hay là thông báo Wechat, đều chưa từng vang lên... chị ấy giống như thật sự không có người thân, không có bạn bè, không có xã giao, cũng không có người để nói chuyện phiếm."
"Chị ấy ở trước mặt chúng ta, luôn luôn biểu hiện mình là người vô cùng đáng tin cậy vô cùng lợi hại, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết. Nhưng mà... Những chuyện này, đều không thể thay đổi được sự thật là chị ấy cô độc! Chị ấy thật sự giống như không phải là người của thế giới này, không có bạn bè thì em có thể hiểu, nhưng chẳng lẽ đến người thân cũng không có sao? Cũng không thể là chui từ trong viên đá ra?"
"Hơn nữa, có một chuyện em nghĩ mãi mà không ra... ?”
Sở An Tình dừng một chút.
Hai tay xoa xoa chén đồ uống, nhẹ nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận