Câu Lạc Bộ Thiên Tài

Chương 224: Bay qua Đông Hải (2)

Lâm Huyền nắm chặt vô lăng, cảm nhận biên độ điều chỉnh mô men xoắn liên tục thay đổi để chống lật.
Bây giờ đã hạ cánh an toàn, thao tác sử dụng ma sát bên hông lốp để loại bỏ lực quán tính này không có rủi ro gì nữa, trong mơ hắn đã chơi mười mấy năm, cảm giác đã khắc sâu vào DNA.
Cuối cùng, con quái thú màu xanh vừa gầm rú nhưng bây giờ đã tắt ngúm trượt trên mặt đường tạo thành một hình bán nguyệt kinh hoàng.
Cuối cùng cũng dừng lại.
"Phù..."
Lâm Huyền thở hắt ra, lòng bàn tay rời khỏi vô lăng, đã hơi đổ mồ hôi.
Hắn quay đầu nhìn về phía ghế sau.
Không có ai.
Tên côn đồ đó không biết đã bị hất xuống lúc nào.
Chỉ có một bó hoa hồng bị ép dẹp vẫn treo lủng lẳng trên tấm sắt của cửa Sau...
Giấy gói bó hoa hồng lớn đã bị rách, những dải ruy băng nhiều màu sắc tung bay trong gió.
Lâm Huyền mới nhìn sang Triệu Anh Quân bên cạnh.
Lúc này cô ấy nhắm mắt, ôm ngực, thở dốc.
"Cô... Ổn chứ?"
Triệu Anh Quân không lên tiếng. Cô cau mày, đuôi mày run rẩy, thở dốc, sắc mặt thay đổi liên tục.
Sau vài nhịp thở nặng nề, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên, nhìn cây cầu cao tốc cách đó hai ba mươi mét...
Bọn họ vừa bay qua từ đó.
Đó vốn là một lối ra dốc hình xoắn ốc, mặt đường liên tục hạ thấp.
Nhưng Lâm Huyền vẫn cố tình lái chiếc Bentley với tốc độ hơn 200 ki lô mét một giờ theo chiều thẳng đứng, vượt qua lan can cầu cao tốc và tường cách âm, lao thẳng ra khỏi mặt đường, bay qua...
Triệu Anh Quân từ từ mở to mắt.
Cô ấy hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi bay qua khoảng trời hai ba mươi mét này.
Chỉ nhớ sau tiếng nổ lớn khi hạ cánh, chiếc xe giống như tách trà xoay tròn trong công viên giải trí, quay cuồng vài vòng rồi dừng lại ở lan can cầu cao tốc bên này.
"Cậu...
Cô dần dần bình tĩnh lại, cắn môi nhìn Lâm Huyền:
"Không phải cậu nói là cậu không biết lái xe sao?"
"Thực ra vẫn biết một chút."
"Gọi là một chút sao?”
Triệu Anh Quân cười khẩy một tiếng, vô cùng gượng gạo, nghe ra được cô ấy không muốn cười chút nào:
"Sao cậu dám?”
Cô ấy vẫn không dám tin:
"Cậu điên rồi sao? Cậu... Cậu... Cậu có biết mình đã làm gì không?"
"Tôi chắc chắn biết chứ... Lâm Huyền điều chỉnh lại tư thế ngồi, xê dịch xương cụt đang đau, dang tay nói:
"Nhưng tôi không còn cách nào khác, tên côn đồ đó vốn là kẻ liều mạng, hắn ta không để chúng ta đi được đâu."
"Thôi không nói chuyện này nữa, tôi hơi buôn nôn, tôi muốn xuống xe đi bộ."
Triệu Anh Quân ôm ngực, sắc mặt có chút khó coi.
Cô ấy kéo cửa xe kêu lạch cạch, cửa xe không hề nhúc nhích, cô ấy quay đầu nhìn Lâm Huyền:
"Mở cửa."
Lâm Huyền thử kéo cửa xe bên mình, cũng không mở được, hắn chỉ vào bảng điều khiển bị khẩu súng săn hai nòng bắn vỡ:
"Ước chừng là cửa xe bị đâm hỏng hoặc là chỗ nào đó bị hỏng rồi."
"Vậy làm sao ra ngoài?"
"Chỉ có thể trèo ra thôi. May mà là xe mui trần, đây có lẽ là ưu điểm duy nhất của loại xe này, sẽ không bao giờ bị kẹt trong xe."
"Đây đúng là một kiến thức lạnh lùng."
Triệu Anh Quân lau mồ hôi trên trán, vén hết tóc mái lên đỉnh đầu, tháo dây an toàn:
"Cậu trèo ra trước đi, đến đây đỡ tôi một chút."
Lâm Huyền trèo ra khỏi xe mui trần vẫn rất dễ dàng, chỉ có điêu Triệu Anh Quân mặc váy dài dự tiệc, quả thực không tiện trèo.
Nhảy ra khỏi xe, Lâm Huyền lắc lư cơ thể sang hai bên, cảm thấy cơ bắp ở eo đau nhức, có thể là bị căng cơ.
Chiếc Bentley Continental G T trị giá 7 triệu trước mắt... rõ ràng đã ở trạng thái phế liệu, hư hỏng cực kỳ nghiêm trọng, trục xe đã đứt.
Hắn vòng sang phía bên kia xe, dìu Triệu Anh Quân trèo qua từ cánh cửa không mở được.
Trên mặt đất đây những mảnh kính vỡ, Lâm Huyền để ý thấy Triệu Anh Quân không đi tất trong giày cao gót, bèn dùng giày da quét sạch mảnh vỡ, để cô an toàn xuống đất.
"Tên côn đồ đó đâu rồi?"
Sau khi xuống xe hoạt động một chút, Triệu Anh Quân rõ ràng đã bình tĩnh lại.
"Chắc bị hất xuống giữa đường rồi."
Lâm Huyền chỉ vào khu rừng cây đen kịt giữa hai tuyến đường cao tốc:
"Có thể rơi xuống dưới đó rồi."
Triệu Anh Quân và Lâm Huyền đi đến phía sau xe, nhìn kỹ cấu trúc hàng ghế sau của chiếc Bentley Continental G T này...
Không gian ghế này thực sự không được coi là rộng rãi nhưng so với xe mui trần thông thường thì vẫn lớn hơn nhiều, cũng chẳng trách tên đàn ông kia có thể co ro trong không gian để chân bên dưới.
Lúc đó bãi đậu xe tối đen như mực không nhìn rõ.
Hơn nữa lúc đó tình hình khá hỗn loạn, những nam thanh nữ tú trong buổi dạ hội đều vội vã lái xe rời đi, Lâm Huyền cũng muốn sớm đưa Triệu Anh Quân rời khỏi nơi thị phi này... Hai người đều không để ý kỹ xem hàng ghế sau có người trốn hay không.
Bây giờ bên trong đã sạch sẽ.
Tên trộm không biết bị hất đi đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận